Chương 53: Lão Sư, Người Mỉa Mai Ta? (1)
Hứa Thanh Tiêu không nói lời nào, hắn chỉ lẳng lặng nghe, dù sao đối với Nho đạo và khoa cử hắn căn bản không có bất kỳ nguồn tin gì, cũng không có bất kỳ nền tảng nào, cho nên chăm chú nghe là tốt hơn.
"Ừm, năm nay kỳ thi phủ không giống rồi."
"Năm đầu tiên của tân triều, bệ hạ Đại Ngụy cực kỳ coi trọng khoa cử, kỳ thi phủ trước kia đều là do phủ quân xem xét, ba người điểm cao sẽ được đưa đến kinh thành, do Đại học viện tiến hành kiểm tra lại."
"Mà năm nay tất cả văn chương thi của kỳ thi phủ, đều phải trực tiếp đưa đến Đại học viện, do đại học viện kiểm tra, lấy ba người điểm cao của các nơi, giao cho đương kim bệ hạ, do bệ hạ phê duyệt."
Chu Lăng chậm rãi nói, giảng giải sự khác biệt trong năm nay.
Lời này vừa nói, Trần Tinh Hà không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Bệ hạ đích thân phê duyệt?"
Y mở miệng, có vẻ ngạc nhiên.
Hứa Thanh Tiêu cũng có chút kinh ngạc, kỳ thi phủ cũng không phải là khoa cử kinh thành, vương triều Đại Ngụy lớn nhỏ cũng có bốn năm trăm phủ.
Nếu tính mỗi phủ đưa ra ba người, thì cũng có hơn một ngàn năm trăm bản văn chương.
Hoàng đế một ngày lo liệu trăm công ngàn chuyện, thời gian phê duyệt tấu chương mỗi ngày có thể còn không đủ, sao có thể đi xem văn chương của kỳ thi phủ?
Văn chương của Kinh khoa còn dễ nói, dù sao cũng đại biểu cho trình độ cao nhất của người đọc sách trong vòng ba năm Đại Ngụy, kỳ thi phủ một năm một lần, chuyện này có ổn không?
"Quân vương cần chính."
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu nói thầm một tiếng, nhưng không nói gì.
"Ừm, tân triều đăng cơ, nữ đế đăng cơ, đây là thay đổi từ cổ chí kim chưa từng có, bệ hạ cần chính cũng là đương nhiên, về phần cụ thể là vì sao, đây là thánh ý, chúng ta tiếp xúc không tới cũng đừng suy đoán bừa bãi."
"Nhưng đối với người đọc sách như ta đây là một chuyện tốt, nhất là đối với các ngươi mà nói, nếu như viết bài được chọn làm ba người đứng đầu, có thể được Thánh thượng phê duyệt, là chuyện rất tốt."
Chu Lăng cũng không biết vì sao, điều duy nhất ông biết chính là, Hoàng đế coi trọng người đọc sách như thế, đối với bọn họ mà nói đều là chuyện tốt.
"Hiểu rồi, nếu đã như thế, vậy năm nay học sinh cũng sẽ không giấu được sự kém cỏi rồi."
Trần Tinh Hà mở miệng, y gật gật đầu, nói ra một câu cực kỳ phô trương.
Lời này vừa nói ra, Hứa Thanh Tiêu và Chu Lăng không khỏi sửng sốt, Chu Lăng may mắn không phải là lần đầu tiên tiếp xúc, Hứa Thanh Tiêu thì có chút sửng sốt.
Lời này nghe có vẻ có chút ý châm biếm.
"Được rồi, mấy ngày nay trước tiên các ngươi phải đọc sách cho tốt vào, vi sư cũng sẽ suy nghĩ giúp ngươi, xem lần này đề thi phủ sẽ là gì, nếu như đoán đề trúng thì làm ít công to rồi."
"Đi ăn cơm trước đi."
Chu Lăng không nói gì nữa, sau khi nghỉ ngơi một chút, liền gọi hai người ăn cơm.
"Ta cũng không đói lắm, đọc sách là được rồi."
Trần Tinh Hà lắc đầu, y đứng dậy lấy một quyển sách từ trong giỏ sách ra, một mình đọc sách.
Chu Lăng biết tính cách của hắn, liền gọi Hứa Thanh Tiêu đi ăn cơm.
"Thanh Tiêu, ngươi đi ăn cơm đi, người tập võ không thể đói."
"Ừm."
Hứa Thanh Tiêu cũng không làm bộ làm tịch, chính xác thì hắn thấy hơi đói bụng, cho nên đứng dậy rời đi.
Chỉ là nghe thấy lời của Chu Lăng, Trần Tinh Hà có chút tò mò.
Đợi Hứa Thanh Tiêu rời đi, Trần Tinh Hà không khỏi mở miệng.
"Lão sư, lai lịch của Thanh Tiêu là gì?"
Trần Tinh Hà giọng bình thản nói.
"Không có lai lịch gì, là nha dịch trong huyện, nhưng cũng là con mọt sách, vi sư mới nảy sinh lòng ái tài."
Chu Lăng trả lời.
"Nha dịch?"
Trần Tinh Hà lúc này mới kinh ngạc.
Nếu nói là người đọc sách nghèo khổ gì đó, thì không có gì để nói, đây lại là một người nha dịch?
Cũng không phải là Trần Tinh Hà xem thường Hứa Thanh Tiêu, mà là đọc sách không phải chỉ cần biết chữ là được, các môn đạo quá nhiều, thơ từ ca phú, văn chương luận sách, mấy thứ tri thức này không phải là cần tích lũy chục năm thậm chí là mấy chục năm sao?
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu là nha dịch, như vậy có nghĩa là không có nhiều thời gian đọc sách.
Cái gọi là khổ luyện đọc sách, đại bộ phận người đọc sách, trên cơ bản vào thời thơ ấu thì đã phải biết chữ, sau đó bắt đầu đọc các loại sách, không được phân tâm, có một số người đọc sách nghèo còn không đi làm nông, để thê tử đi nuôi gia đình.
Loại chuyện này có rất nhiều.
Cho nên Trần Tinh Hà mới thấy kinh ngạc.
Đương nhiên chủ yếu nhất chính là, Hứa Thanh Tiêu còn muốn tham gia kỳ thi phủ phủ, đây mới là điều đáng chú ý.
"Ừm, nha dịch không thể đọc sách sao?"
Chu Lăng hỏi.
"Cũng không phải, Thanh Tiêu sư đệ học được bao nhiêu năm?
Trần Tinh Hà cũng sẽ không xem thường Hứa Thanh Tiêu, tuy rằng y ngạo nghễ, nhưng sẽ không phân biệt đối xử với người khác, chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng mà thôi.
"Tính ra, cũng được ba bốn ngày rồi."
Chu Lăng ngẫm nghĩ một lúc, nói ra đáp án này.
"Ba bốn ngày? Lão sư, người đang nói đùa với học sinh phải không?”
Nghe được câu trả lời này, Trần Tinh Hà lúc này không thể bình tĩnh tiếp được.
Học mới có ba bốn ngày là muốn đi tham gia kỳ thi phủ?
Đây không phải là đang nói đùa rồi sao?
"Đừng kích động."
"Vi sư có dự tính của mình, nói tóm lại, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, sư đệ ngươi thiên phú dị bẩm, là một khối ngọc bích, lần này để cho hắn tham gia kỳ thi phủ, cũng không phải là hy vọng hắn được tuyển chọn, mà là quen biết một số người, là tính việc cho sau này."
Chu Lăng vỗ vỗ bả vai Trần Tinh Hà, ông ấy không tiện nói ra chuyện Hứa Thanh Tiêu một đêm đã nhập phẩm, không phải sợ đả kích Trần Tinh Hà, mà là…
Trong nháy mắt người kia liền hiểu được ý tứ của Chu Lăng.
"Hiểu rồi."
Trần Tinh Hà gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
"Được rồi, vi sư đi dùng bữa, ta bảo sư nương ngươi bưng tới cho ngươi một ít điểm tâm."
Chu Lăng nói xong lời này, chắp tay rời đi.
Có điều trước khi đi, Trần Tinh Hà lại lên tiếng.
"Sư phụ, học sinh sắp nhập phẩm rồi, chậm nhất là tháng sau."
Trần Tinh Hà rất lạnh nhạt, hắn nhìn quyển sách trong tay, có vẻ thanh lãnh anh tuấn, hơn nữa còn có vẻ cao cao tại thượng.
Nhưng khi Chu Lăng chắp tay rời đi, nghe nói y như vậy, chỉ lạnh nhạt nói.
"À."
Nói xong lời này, liền đi vào phòng ăn.
Bỏ lại Trần Tinh Hà có chút lờ mờ.
???
Thái độ này là có ý là gì?
Lão sư, người bị lãng tai sao?
Ta nói ta sắp nhập phẩm rồi.
Người lại phản ứng như vậy với học sinh? Lẽ ra người nên bị sốc chứ?
À là có ý gì đây?
Giả vờ bình tĩnh? Người nghĩ người làm như thế sẽ rất ngầu sao?
Hay lắm, người mỉa mai ta.
Chu Lăng trả lời, làm cho Trần Tinh Hà không cách nào bình tĩnh được nữa, nhưng cho dù bụng đầy oán giận nhưng y cũng không dám nói ra, chỉ có thể cúi đầu cố gắng đọc sách, quyết tâm phải nhập phẩm trước kỳ thi phủ.
Cũng trong lúc này.
Ở một ngọn núi huyện Bình An không người lui tới.
Một đám người đang tụ tập lại, trước mặt là ba thi thể.