Chương 52: Trần Tinh Hà (2)
Trần Tinh Hà cũng không có suy nghĩ gì, chỉ là rất tò mò lão sư vội vàng gọi mình tới để làm cái gì.
Cũng may, đường đi đến nhà Chu Lăng cũng chưa tới nửa canh giờ.
Gắng thêm tí nữa là đến nơi.
Mà lúc này.
Trong nhà Chu Lăng.
Một khắc trước Hứa Thanh Tiêu đã tới, nếu như không phải trên đường còn phải mua không ít đồ, chỉ sợ còn đến sớm hơn nữa.
Lần thứ hai tặng lễ, Ngô thị vẫn là trách cứ các kiểu như cũ, ngay cả Chu Lăng cũng nói vài câu.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng nói thẳng, Chu Lăng dẫn hắn vào Nho đạo, đây chính là sư phụ, học sinh tặng lễ vật cho lão sư cũng là việc nên làm, cũng coi như là tiền học phí.
Nói như vậy, Chu Lăng cũng nhận lấy, như vậy coi như là đã xác định quan hệ thầy trò chân chính, sau này Hứa Thanh Tiêu đi ra ngoài, lúc người khác hỏi gia môn, có thể nói một tiếng sư thừa Chu Lăng.
Nếu cần lễ tiết hơn, kỳ thật chỉ thiếu một lễ bái sư, nhưng việc này cũng không sao cả, vùng quê nghèo cũng không cần rườm rà như vậy.
Trong thư phòng, sư nương Ngô thị đi nấu cơm, chỉ còn lại hai người Hứa Thanh Tiêu và Chu Lăng.
"Thanh Tiêu, hôm qua ta đã chuẩn bị cho ngươi một ít sách có liên quan, mười lăm tháng sau chính là kỳ thi phủ, chỗ này tổng cộng có một trăm năm mươi bảy quyển sách."
"Mỗi một quyển sách ngươi đều phải xem thật cẩn thận, thể ngộ cho tốt, chớ vì tối nghĩa mà bỏ qua, cũng chớ có tâm trạng nóng nảy, đọc sách cần kiên nhẫn, không giống tập võ, ngươi có hiểu không?"
Chu Lăng mở miệng, chỉ vào quyển sách đầu tiên trên tủ sách mà nói như thế.
Nhìn những quyển sách được sắp xếp chỉnh tề trên tủ sách, Hứa Thanh Tiêu cảm động, tàng thư của Chu Lăng có hơn mấy ngàn quyển, chọn lọc lại hơn một trăm quyển, chắc phải mất cả một buổi tối, nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của Chu Lăng, rõ là đã một đêm không ngủ.
Làm sao không khiến cho Hứa Thanh Tiêu sinh lòng cảm động cho được.
Vẫn là cổ nhân thiện lương, dạy người nuôi con cháu, không phân biệt trong ngoài.
"Đa tạ lão sư."
Hứa Thanh Tiêu chắp tay hành lễ, cảm tạ.
Chu Lăng gật gật đầu, ngay sau đó tiếp tục nói.
"Thanh Tiêu, lần này cho ngươi tham gia kỳ thi phủ, vi sư cảm thấy vẫn có chút không ổn, cho nên viết thư trong đêm, tìm một học sinh của ta tới đây, tên là Trần Tinh Hà, tính ra ngươi với hắn cũng là đồng môn, đến lúc đó ngươi gặp hắn, gọi hắn một tiếng sư huynh là được."
"Năm nay hắn cũng phải đi tham gia kỳ thi phủ, nhưng tố chất của sư huynh ngươi tốt hơn ngươi, thư hương môn đệ, hơn nữa có chút tài hoa, tuy nói hắn còn chưa nhập phẩm, nhưng cũng sắp rồi, cũng tốt hơn vi sư một chút."
"Ngoại trừ tính tình có chút thanh thuần lạnh lùng, còn có chút cao ngạo ra, kỳ thật làm người cũng không tồi, tâm địa không xấu, nếu hắn nói ngươi vài câu, ngươi cũng đừng để ở trong lòng."
Chu Lăng mở miệng, nói ra chuyện này.
"Học sinh hiểu rồi, xin lão sư yên tâm, học sinh mới vào Nho giáo, rất nhiều phương diện còn cần học tập, sẽ không ghi hận khó chịu gì."
Hứa Thanh Tiêu hiểu được đạo lý này, con người mà luôn cao ngạo, hơn nữa địa vị của người đọc sách ở thế giới này cũng coi như không tệ, nhất là ở vùng đất nghèo khổ, càng được tôn trọng.
Cho nên có chút tâm cao khí ngạo thì có thể hiểu được, mình làm người đã sống hai đời, ắt hẳn hiểu được đạo lý này.
Ngay khi Hứa Thanh Tiêu mới nói xong vài lời này, đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tràng âm thanh.
"Học sinh Trần Tinh Hà, bái kiến lão sư."
Thanh âm vang lên, Chu Lăng không khỏi lộ ra nụ cười tươi.
"Vừa nhắc đã đến, đi, Thanh Tiêu, ta dẫn ngươi làm quen với nhau một chút."
Nói xong lời này, liền đi ra khỏi thư phòng, mà Hứa Thanh Tiêu cũng đi theo phía sau.
Theo bước Chu Lăng đi ra đại sảnh.
Ngô thị đã đi tới mở cửa viện.
Chỉ thấy một nam tử tuấn tú đang đứng ở ngoài cửa, thư sinh mặc áo xanh, buộc tóc đội mũ, lưng đeo một cái giỏ sách, không hề mất tự nhiên chút nào, ngược lại càng lộ ra Nho khí.
Hơn nữa Hạo Nhiên chính khí tỏa ra quanh người này, tài khí tràn đầy, chắc cũng sắp nhập phẩm rồi.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu đã nhập phẩm, hơn nữa còn có Văn Trì ba mươi sáu trượng, có tư cách Văn Thánh, tự nhiên có thể nhìn thấy thực lực dưỡng khí của Nho sinh khác.
"Học sinh Trần Tinh Hà, bái kiến lão sư."
Khi nhìn thấy Chu Lăng, Trần Tinh Hà lập tức hành lễ, có lẽ là có người ngoài, cho nên càng có vẻ vô cùng trang trọng.
"Ừm."
Chu Lăng gật gật đầu, sau đó lập tức mở miệng nói.
"Tinh Hà, đây là học sinh mà vi sư mới nhận, tên là Hứa Thanh Tiêu, là đồng môn của ngươi, khoa cử lần này ở phủ Nam Dự, hắn sẽ tham gia với ngươi."
"Gọi ngươi tới đây cũng là vì muốn bàn về chuyện kỳ thi phủ lần này với ngươi, sẵn tiện cho ngươi kết bạn với hắn."
Chu Lăng chỉ vào Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
Mà Hứa Thanh Tiêu lập tức chắp tay bái lạy.
"Sư đệ tiếp kiến Trần sư huynh."
Hứa Thanh Tiêu vô cùng khách khí.
Mà ánh mắt Trần Tinh Hà cũng không khỏi chuyển tới trên người Hứa Thanh Tiêu.
Trần Tinh Hà thật không ngờ lão sư của mình gọi mình trở về là để cho mình cùng đọc sách với người khác.
Nhưng nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Ừm, diện mạo cũng không tệ, vô cùng thanh tú, chỉ là ăn mặc tuềnh toàng hơn nhiều so với những người trước đó.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh Hà gật gật đầu, khuôn mặt tương đối lạnh lùng hơi dịu lại một chút.
"Ừm, Hứa sư đệ khách sáo rồi."
Hắn lạnh nhạt trả lời một câu, trong mắt người thường tựa như có chút lãnh đạm, nhưng trong mắt Chu Lăng lại không giống.
Bởi vì trước kia cũng có một số học sinh từng tiếp kiến Trần Tinh Hà, nhưng thái độ của Trần Tinh Hà đối với người ta lại rất ngạo mạn, trả lời một tiếng ừm cũng đã coi như không tệ rồi, nay không ngờ lại còn có thể nói thêm một câu.
Điều này có phần kỳ lạ.
Chu Lăng thấy hơi khó hiểu, nhưng trên thực tế Trần Tinh Hà cũng không phải không hiểu lễ nghĩa, chỉ là hắn vô cùng coi trọng dung mạo, đối với người diện mạo bình thường, thật sự là không muốn đáp lại.
Vẻ ngoài của Hứa Thanh Tiêu coi như không tệ, có thể nói là anh tuấn, mặc dù không bằng mình, nhưng cũng không kém bao nhiêu, nếu thay bộ quần áo khác, có lẽ có thể so sánh với mình.
Cho nên Trần Tinh Hà có chút thiện cảm đối với Hứa Thanh Tiêu.
"Vào trong rồi nói tiếp."
Chu Lăng mở miệng, dẫn hai người vào thư phòng.
Thư phòng âm u, Trần Tinh Hà cởi giỏ sách ra, sau đó ngồi xuống, Hứa Thanh Tiêu cũng ngồi xuống theo, có điều ánh mắt tập trung vào Chu Lăng.
"Tinh Hà, lão sư gọi ngươi tới đây, cũng không chỉ là vì chuyện cùng đọc sách."
"Kỳ thi phủ lần này, lão sư tìm hiểu nhiều phương cũng biết được một ít chuyện, cho nên mới trong đêm phái người tìm ngươi."
Thấy Trần Tinh Hà đến, Chu Lăng trực tiếp mở miệng, nói ra nguyên nhân chính phải tìm hắn.
Kỳ thi phủ năm nay không giống sao?
Trần Tinh Hà mở miệng, từ những lời này có thể phán đoán được Trần Tinh Hà không chỉ một lần tham gia kỳ thi phủ.