Chương 541: Sát Phạt Chi Kiếm! Thiên Tử Chi Kiếm! Dân Tâm Chi Kiếm! Con Đường Thương Quan (2)
Giọng Hứa Thanh Tiêu tràn đầy sục sôi.
Lúc nói xong câu cuối hắn lại càng siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định vô cùng nói:
Thống nhất sơ hà!
Quy về một mối!
Năng lực vẽ bánh nướng của Hứa Thanh Tiêu cơ hồ là đỉnh cấp, dù là nữ đế đại Ngụy đi nữa thì sau khi nghe xong về thiên tử chi kiếm, không hiểu sao cũng thấy động tâm.
Mặc dù biết là rất khó khăn hơn nữa có thể chỉ là mơ mộng viển vông.
Nhưng nàng vẫn động tâm.
Bởi vì cuối cùng nàng cũng là con người, không thể nào không có chút dục vọng mà ngược lại, dục vọng của nàng lại rất lớn, chỉ là nàng biết khắc chế, hiểu rõ một số việc mình có thể làm, một số việc lại không thể làm.
“Kiếm Sát phạt.”
“Kiếm Thiên tử.”
Chẳng biết tại sao, Nữ đế luôn cảm thấy còn thiếu cái gì đó, nhưng nàng vẫn nghĩ không ra.
Thấy bên trong ánh mắt Nữ đế mang vẻ suy tư, sắc mặt Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh.
Thật ra kế hoạch của hắn có tới ba thanh kiếm.
Hoạn đảng đồng nghĩa với kiếm Sát phạt.
Nữ đế đồng nghĩa với kiếm Thiên tử.
Còn thanh kiếm còn lại, cực kỳ quan trọng, đây chính là thanh kiếm trọng tâm, trọng tâm thật sự.
Thanh kiếm này đồng thời có thể chống lại kiếm Sát phạt cũng có thể chống lại kiếm Thiên tử.
Kiếm này tên là "kiếm Dân tâm".
Đúng vậy, chính là tín ngưỡng của vạn dân.
Khi kiếm Sát phạt trở nên vô cùng sắc bén thì kiếm Thiên tử sẽ đến áp chế, mà ngày kiếm Thiên tử sắc bén thì chính là thanh kiếm Dân tâm này có thể áp chế tất cả.
Bởi vì cho dù hoàng đế có mạnh hơn hay có năng lực hơn thì thứ cần dựa vào vẫn chính là bách tính thiên hạ.
Cho nên bất luận là minh quân hay bạo quân thì đều hiểu một đạo lý, giết nhiều thần tử cũng không sao, chinh chiến bao năm cũng không hề gì.
Cũng mặc kệ là như thế nào thì đều không thể đắc tội với bách tính trong thiên hạ.
Một khi đắc tội với bách tính thì mặc cho vương triều của ngươi có bất hủ bao nhiêu, mặc cho đế vương ngươi có như thần thì kết quả cuối cùng vẫn sẽ như là bọt nước hòa vào trong con sông lớn.
Đơn giản chính là hơi lớn xíu mà thôi.
Người được dân tâm, được tất cả.
Mà thanh kiếm này Hứa Thanh Tiêu chuẩn bị cho chính mình. Hắn không biết trong tương lai đến cùng sẽ như thế nào, có thể toàn thân trở ra hay không, hay có thể lại bày mưu nghĩ kế tiếp được hay không.
Cho nên mua một phần bảo hiểm cho mình là tốt nhất.
Thanh kiếm Dân tâm không sắc bén, nhưng nặng như thái sơn.
Chỉ là thanh kiếm này nhất định phải do mình khống chế, đây chính là át chủ bài mạnh nhất của mình, không còn cái thứ hai.
“Ái khanh.”
“Làm sao đúc nên kiếm sát phạt?”
Nữ đế mở miệng. Nàng không ảo tưởng về thiên tử chi kiếm nhưng đối với kiếm Sát phạt kia thì lại rất có hứng thú, bởi vì bây giờ đúng là nàng đang cần một món vũ khí sắc bén như thế.
“Bẩm bệ hạ, kiếm này cần thỏa mãn ba điều kiện.”
“Một, bọn họ phải tuyệt đối trung thành với bệ hạ, theo một nghĩa khác mà nói thì trong mắt họ chỉ có bệ hạ, không được có những người khác. Một khi bệ hạ suy thoái thì bọn họ cũng sẽ suy thoái theo, bệ hạ cường thịnh, bọn họ cũng sẽ cường thịnh theo.”
“Thứ hai, bọn họ nhất định phải có vũ lực, đồng thời cũng phải có được trí tuệ cực lớn, am hiểu ẩn nhẫn.”
“Thứ ba, bọn họ tuyệt đối không được gia nhập bất kỳ đảng phái nào, bất luận là Nho đạo hay là Văn đảng thì cũng không thể gia nhập.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra ba yếu tố trên, không có ba yếu tố này không thể đúc thành kiếm Sát phạt.
Nhưng mấy câu này nói ra lại làm cho Nữ đế khẽ nhíu mày.
Ba điều mà Hứa Thanh Tiêu nói này tất nhiên là nàng hiểu, nhưng vấn đề là nàng cũng đang tìm kiếm những người tài giỏi như thế mà.
Chỉ là tìm không thấy thôi.
Nếu như có thể tìm được thì còn cần Hứa Thanh Tiêu mở miệng sao?
“Hứa ái khanh, ngươi có người thích hợp chưa?”
Sau một khắc, Nữ đế mở miệng, hỏi Hứa Thanh Tiêu có phải là đã chọn được người rồi hay không?
Nhưng nghe xong câu này Hứa Thanh Tiêu lại trực tiếp lắc đầu.
“Thần, chưa có.”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp bác bỏ.
Bảo hắn chọn người à? Nói một câu không dễ nghe thì bây giờ đề nghị, Nữ đế sẽ vui mừng nhưng quay đầu lại lại suy nghĩ một chút, có phải sẽ cảm thấy hắn có vấn đề hay không?
Còn nữa, hắn nói chuyện phiếm với Lý Hiền chẳng lẽ không ai nhìn thấy hay sao? Trong cung nhiều ánh mắt, chuyện bên ngoài có lẽ Nữ đế không phát hiện được nhưng chuyện trong cung ai mà không nhìn ra?
Nếu như không phải trước đó còn có giao tình với Lý Hiền thì Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không đề cập đến chuyện này.
Thanh kiếm Sát phạt này nhất định phải để Nữ đế tự mình tạo ra, hắn không thể tham dự vào, nhiều nhất chỉ là cho chút đề nghị, chờ sau khi kiếm ra khỏi vỏ thì hắn có thể mượn để sử dụng.
Bất luận là Lý Hiền nói bao nhiêu lời dễ nghe, Lý Hiền có cảm kích hắn như thế nào, cho dù hắn đối với Lý Hiền có ân cứu mạng thì kết quả cuối cùng chẳng phải là đều vì tự mình đạt được vinh hoa phú quý hay sao?
Không phải Hứa Thanh Tiêu nghĩ tình người quá cực đoan mà là bản chất của nhân tính vốn là như thế, mặc kệ là làm chuyện gì thì nhất định phải có sự đề phòng, bất luận là đối với đảng phái hay là đối với Nữ đế.
Tất cả mọi người đều là vì lợi ích của mình, không có lợi ích, tất cả đều chỉ là vọng tưởng nói suông.
Nghe nói như thế, Nữ đế thật sự có hơi sững sờ.
Vốn cho rằng Hứa Thanh Tiêu nói nhiều như vậy rồi sẽ nói cho nàng đáp án, thật không ngờ đến chính là vào thời khắc mấu chốt Hứa Thanh Tiêu lại nói không có?
Nữ đế trầm mặc.
Nàng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, ánh mắt hơi có vẻ phức tạp.
Chỉ là một lát sau, Nữ Đế tiếp tục mở miệng.
“Vậy Hứa ái khanh có kiến nghị gì?”
Nữ Đế tiếp tục hỏi.
Nàng không tin Hứa Thanh Tiêu không có chút ý kiến gì, có lẽ là có điều gì đó e ngại nhưng đúc ra kiếm Sát phạt đối với nàng mà nói thì đúng là chuyện tốt.
Cho nên nàng mới tiếp tục hỏi thăm.
“Bệ hạ, đối với điều này thần cũng không hiểu rõ lắm, dù sao có thể cùng lúc thỏa mãn ba điểm trên thì nhất thời thần không nghĩ ra.”
“Chẳng qua giống như Uyển Nhi cô nương cũng không tệ, nhưng Uyển Nhi cô nương thường là bạn bên cạnh thánh thượng vậy thì có hơi phiền toái.”
Hứa Thanh Tiêu không thể nói rõ nhưng cũng không thể không nói, lỡ như thật sự tìm nhầm thì sao? Cho nên chỉ có thể nói ra một câu mập mờ, còn về phần nữa đế có hiểu hay không thì đó là chuyện của nàng.