Chương 542: Sát Phạt Chi Kiếm! Thiên Tử Chi Kiếm! Dân Tâm Chi Kiếm! Con Đường Thương Quan (3)
Đều đã nói đến nước này rồi.
Nghe Hứa Thanh Tiêu nói, Triệu Uyển Nhi lại có hơi ngạc nhiên, nàng không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại lôi mình vào chuyện này, chẳng qua đây cũng là một loại tán dương.
Chỉ là đối với Triệu Uyển Nhi mà nói thì đây nhìn như một câu tán dương.
Nhưng Nữ đế lại không khỏi tò mò. Không hiểu nàng đang nghĩ đến điều gì nhưng trong một lúc nàng thật sự nghĩ không ra.
Cũng vào lúc này, giọng Hứa Thanh Tiêu lại vang lên lần nữa.
“Bệ hạ, thần, còn có chuyện muốn khởi bẩm.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng nói đến chuyện thứ hai.
“Chuyện gì?”
Nữ đế hỏi.
“Liên quan đến chuyện guồng nước.”
“Công trình guồng nước chậm chạp không tiến triển, chỉ vì tam thương rao giá trên trời. Thần có một kế có thể giảm giá xuống ba phần, chỉ là cần đến bệ hạ ra tay.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng nói chuyện thứ hai ra.
Chính là chuyện guồng nước.
“Giảm ba phần à?”
Giọng nữ đế lại vang lên trong đại điện. Lần này nàng khó mà duy trì vẻ trấn định được.
“Là ba phần giá gốc của Hộ bộ.”
Hứa Thanh Tiêu lại nói ra một tin.
“Mời ái khanh nói.”
Vẻ mặt của nữ đế vẫn cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng lại mang theo sự tò mò và khó hiểu. Nàng nghĩ mãi mà không rõ vì sao Hứa Thanh Tiêu lại dám nói ra những lời như vậy.
Ba phần? Còn là ba phần của giá gốc?
Chuyện này sao có thể?
“Bệ hạ, thần cho là thiên hạ đều đón chào lợi ích đến, thiên hạ nhốn nháo hướng về nơi có lợi, huống chi là đám thương nhân này?”
“Nhưng đối với thương nhân mà nói thì có đôi khi tiền tài không phải là tất cả, nhất là đối với ba thương hội lớn mà nói.”
“Thêm một vạn vạn lượng và thiếu một vạn vạn lượng đối với bọn họ chẳng qua chỉ là lợi nhuận cao thêm một chút, nhưng có một vài thứ mấy thương nhân này muốn có được nhưng lại mãi không mua được.”
“Chỉ cần bệ hạ cho bọn họ thì thần có thể cam đoan giá cả của tài nguyên guồng nước sẽ có thể giảm xuống ba phần, hơn nữa còn có thể miễn luôn vận chuyển đường thủy.”
Hứa Thanh Tiêu nói vậy.
“Muốn có nhưng lại vẫn luôn không có được?”
Nữ đế tò mò. Thương nhân trục lợi, ngoại trừ bạc ra thì bọn họ còn cần gì chứ?
Cảm nhận được sự nghi hoặc của nữ đế, Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh mở miệng.
“Chức quan!”
Câu nói vừa dứt.
Triệu Uyển Nhi là người đầu tiên kinh ngạc, cả khuôn mặt đều mang vẻ chấn kinh.
Chức quan?
Cho thương nhân?
Cái này... Có hơi không hợp thói thường rồi ha?
Nhưng mà trên mặt Nữ đế lại không hiện lên vẻ gì, không có bất kì sự kinh ngạc nào, nàng đang rơi vào trong suy tư.
Hứa Thanh Tiêu không nói câu nào, đứng chờ Nữ đế mở miệng.
Muốn làm cho đám thương nhân này thà rằng lỗ vốn cũng phải dâng cho triều đình thì nhất định phải trả một cái giá để cho bọn họ không thể nào kháng cự nổi.
Tiền thì Đại Ngụy không có.
Nhưng chức quan có hay không còn không phải chỉ cần một câu nói của bệ hạ hay sao?
Cuối cùng, giọng của Nữ đế rốt cuộc cũng vang lên.
“Ban chức quan cho thương nhân, cái giá phải trả không khỏi có hơi lớn nhỉ?”
Nữ đế không bác bỏ mà nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói vậy.
Ở trong mắt nàng. Chức quan cũng không phải nói cho là cho, hơn nữa ban chức quan cho thương nhân thì ảnh hưởng cũng rất lớn, bởi vì từ xưa đến nay thương nhân đều không thể nào làm quan.
Làm quan đương triều ai không phải là dựa vào đọc sách hoặc là thực lực mà lên chứ? Còn thương nhân, nói dễ nghe một chút thì nói là có trí kinh doanh, nói khó nghe hơn thì còn không phải là đầu cơ trục lợi hay sao?
Nếu như để bọn họ có chức quan thì tất nhiên sẽ dẫn đến sự phản đối từ nhiều phía.
“Không!”
“Bệ hạ, thần cũng không nói là ban chức quan cho đám thương nhân này mà là mở một con đường mới, có thể là hoàng thương.”
“Mà người làm hoàng thương thì không cần cho bọn họ quyền lực, bởi vì bọn họ cũng không cần quyền lực, chỉ cần cho bọn họ thân phận tương ứng là được.”
Hứa Thanh Tiêu nói vậy nhưng nhìn thấy Nữ đế vẫn còn nghi hoặc, Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục mở miệng.
“Bệ hạ, thần lấy một ví dụ, Yến kinh thành có một phú thương, vì có được một nụ cười của mỹ nhân mà một đêm hoa tốn trăm vạn lượng bạc, thế nhân đều cho phú thương này là người ham mê sắc đẹp.”
“Nhưng trên thực tế phú thương này chỉ muốn khoe khoang, khoe khoang tài lực nhà mình, đương nhiên ham mê sắc đẹp cũng là một điều tất yếu.”
“Thương nhân trong thiên hạ, người có thể làm thủ lĩnh có thể nói là phú khả địch quốc cũng không quá đáng, bọn họ đã ăn chán sơn trân hải vị, hưởng qua mỹ nữ các quốc gia.”
“Nói một câu đại nghịch bất đạo thì có thể bệ hạ dùng bữa mỗi ngày còn không bằng mấy phú thương giàu có kia nữa, cho nên bọn họ không có ham mê gì lớn.”
“Còn tiếp tục vơ vét của cải là bởi vì bản tính của thương nhân, cũng là muốn làm địa vị thương hội được vững chắc, có đối thủ cạnh tranh.”
“Nhưng đối với bọn họ mà nói thì đây chỉ là bản tính mà thôi, cuộc sống của bọn họ đã không còn gì đáng để khát cầu nữa, nhưng nếu như vào lúc này bệ hạ phá vỡ truyền thống thiên cổ, mở một con đường duy nhất cho thương nhân.”
“Không có quyền lực, chỉ cho thân phận địa vị bao gồm cả nghi trượng xuất hành, vậy thì chỉ sợ là đám thương nhân kia đều sẽ ngo ngoe muốn động. Chỉ cần còn nằm trong giới hạn chịu đựng thì bọn họ chắc chắn sẽ muốn.”
“Mà đối với Đại Ngụy thì chẳng qua chỉ hy sinh một xíu thanh danh nhưng lại nhận về được sự ủng hộ của thương nhân trong thiên hạ, ngân lượng dùng không hết. Mong bệ hạ định đoạt.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra từng câu từng chữ.
Hơn nữa cũng phân tích đạo lý rõ ràng.
Thương nhân kiếm tiền hy vọng nhất là điều gì? Còn không phải là áo gấm về quê, được sự tán thành của người khác hay sao.
Mặc kệ Đại Ngụy hay là Đột Tà, hay là Sơ Nguyên, thậm chí nói không có bao nhiêu quốc gia trong thiên hạ đề cao địa vị của thương nhân.
Tiểu thương người buôn bán nhỏ sống qua ngày thì không nói gì, nhưng mà đại thương nhân thì đều bị người ta ghét, ghét giàu là một chuyện rất phổ biến.
Cho nên các thương nhân này vì muốn phản kích, để chứng minh bản thân, vì đạt được sự tán thành mà một đêm hao tốn trăm vạn lượng, hoặc là không tiếc tiền mà thật ra cũng chỉ là một thủ đoạn để trả thù thôi.
Thậm chí bọn họ sửa cầu sửa đường là vì cái gì? Còn không phải là vì muốn có thanh danh tốt hay sao.
Nhưng vậy thì thế nào, có được triều đình ban quan chức không?
Cho dù bách tính có không thích thương nhân thế nào nhưng triều đình công nhận, vậy có thể nói lên điều gì?