Chương 544: Sát Phạt Chi Kiếm! Thiên Tử Chi Kiếm! Dân Tâm Chi Kiếm! Con Đường Thương Quan (5)
Kéo thương nhân Đại Ngụy vào triều đình Đại Ngụy, thành lập một thương hội độc lập, từ nay về sau sẽ không còn cái gì mà ngũ đại thương, chỉ có một hoàng thương Đại Ngụy.
Quả nhiên là cao minh quá.
Nữ đế đột nhiên đứng dậy, nàng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong lòng cực kì chấn động, như là dời non lấp biển.
Đại Ngụy vương triều thật ra đã nhìn chằm chằm vào thương nhân từ lâu, muốn quản chế thương nhân, nhưng đám thương nhân này thông minh thế nào chứ?
Sao lại không biết một khi bị Đại Ngụy quản chế thì sẽ gặp bao nhiêu là nguy hiểm, lại thêm thế lực sau lưng cũng không cho phép bọn họ như vậy.
Cho nên mỗi khi đưa ra đề nghị quản chế thương nhân thì đều sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề, thậm chí là lịch đại hoàng đế cũng có động đao, nhưng kết quả thì sao? Đao còn chưa rơi xuống thì Đại Ngụy đã phát sinh ra rất nhiều chiến loạn.
Người sáng suốt đều biết là có người gây sự sau lưng.
Cho nên thanh đao kia vẫn chần chừ không rơi xuống, nàng cũng biết Hứa Thanh Tiêu sớm muộn gì cũng sẽ động đến thương nhân Đại Ngụy nhưng nàng cũng đã có sắp xếp từ trước.
Điều không ngờ đến chính là Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại nghĩ ra biện pháp này.
Đạo một cái hố to thật to để cho đám thương nhân Đại Ngụy vui vẻ nhảy vào.
Cao.
Cao!
Quả nhiên là cao minh mà.
Lại nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trên mặt nàng mang vẽ yên tĩnh như nước nhưng trong ánh mắt rõ ràng là đang ẩn giấu ý cười.
Người tên Hứa Thanh Tiêu này quả nhiên là đại tài vạn cổ mà.
Đây rốt cuộc là người gì vậy.
Vì sao lại thông minh như thế.
Kiềm chế sự kích động trong lòng mình, nữ đế thẳng thắn nói:
“Hứa ái khanh, những gì khanh nói về thương quan, trẫm cho phép.
“Ban thưởng Long phù cho ngươi, chuyện này, Lục bộ Đại Ngụy sẽ dốc hết sức phối hợp với ngươi, lại cho ngươi thêm quyền tiền trảm hậu tấu, sau khi việc này qua đi, một khi thương hội Đại Ngụy hình thành rồi thì sẽ giao cho ngươi phụ trách điều khiển.”
Nữ đế rất kích động, nhưng thân là đế vương, có kích động thì nàng vẫn sẽ giấu trong lòng.
Nàng lại giao Long phù Đại Ngụy cho Hứa Thanh Tiêu một lần nữa, đồng thời cũng cho phép Hứa Thanh Tiêu điều khiển Lục bộ Đại Ngụy, bảo Lục bộ phối hợp với Hứa Thanh Tiêu xử lý việc này.
Một khi làm xong, Hứa Thanh Tiêu chính là chỉ huy sứ thương quan Đại Ngụy, chủ đạo điều khiển tất cả, thân phận cực cao.
“Thần, lĩnh chỉ.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu hướng về phía Nữ đế.
Không thể không nói, Nữ đế này vậy mà lại thông minh ghê, cũng chỉ mới qua nửa khắc đồng hồ mà nàng đã đoán được mình muốn làm gì.
Cũng nhìn rõ trọng tâm của chuyện này là gì.
Rất tốt, Hứa Thanh Tiêu thật đúng là đang sợ hoàng đế không biết.
Đúng vậy, đây là hệ thống thương quan.
Căn bản nằm ở thương nhân Đại Ngụy chứ không phải là ở chỗ tiền tài.
Bởi vì sớm muộn gì Đại Ngụy cũng sẽ phồn vinh hưng thịnh, mà những thương nhân này cũng sẽ kiếm được lời theo. Chuyện không ra sức, không làm việc mà lại hưởng được nhiều bạc như vậy, sao Hứa Thanh Tiêu có thể đồng ý được?
Nhưng một khi hệ thống thương quan được xây dựng xong, giai đoạn đầu mọi người đều như nhau. Đại Ngụy thiếu tiền, cho ta ngân lượng thì ta sẽ cho ngươi chức quan, để ngươi có ảo giác khoa trương một phen.
Một khi đến trung kì, đó chính là phân phối lợi nhuận, tiến hành chỉnh hợp. Vấn đề lớn nhất khi thương nhân ở cùng một chỗ chính là cạnh tranh, nhưng đến trung kì, tất cả mọi người đều đã bước vào, muốn đi đã không thể nào nữa rồi.
Thành thành thật thật nghe ta sắp xếp, ai làm cái này ai làm cái kia, mọi người đều được phân chia, ai cũng kiếm được tiền hơn nữa lại còn không phát sinh mâu thuẫn. Vì vậy mà tự nhiên quốc gia sẽ bớt việc, các thương nhân cũng đều vui vẻ. Sau khi đều đã kiếm được tiền thì sẽ phát hiện thương hội Đại Ngụy này thật là tốt, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ mình có thể thăng chức quan lên một chút được không.
Mặc dù thương quan không có quyền lực nhưng đó là xét về mặt trên triều đình Đại Ngụy, còn đối với thương hội Đại Ngụy mà nói, chức quan này mà không có quyền lợi hay sao? Thật sự chỉ là cái hư danh thôi à?
Chiêu này của Hứa Thanh Tiêu tương đương với mở một lớp luyện thi rồi bầu ra lớp trưởng vậy. Lớp trưởng lớp luyện thi chắc chắn là không có tác dụng gì khi ở trên lớp nhưng khi ở lớp luyện thi thì chính là người cao hơn người khác.
Cho nên đến trung kì, các thương nhân sẽ bắt đầu cuộn vào trong, đấu giá mua quan, xem như là làm việc cho Đại Ngụy.
Về phần hậu kì, vậy thì lại càng tốt hơn, giám sát, quản lý, tuần tra mỗi người đều sẽ nhìn chằm chằm vào các ngươi, thành thật làm công cho Đại Ngụy đi, muốn đi à? Thật xin lỗi, ngươi thân là quan viên Đại Ngụy, ngươi thế mà lại muốn phản quốc? Người đâu, bắt hắn vào tù.
Chiêu này á, chiêu này gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau.
Cũng bởi vì vậy mà Nữ đế mới trở nên kích động như vậy, nếu không, chỉ vì một ít bạc thì nói thật nàng sẽ không đồng ý, bởi vì... mất mặt quá.
“Hứa ái khanh, Ngự thiện phòng có làm chút điểm tâm không tệ, đợi lát nữa mang một ít về đi.”
Nữ đế mở miệng. Tâm trạng của nàng lúc này cực kì vui vẻ. Hứa Thanh Tiêu xem như cũng đã giải quyết cho nàng một chuyện phiền toái cực lớn, nếu như chuyện kiếm Sát phạt kia có thể nói tỉ mỉ hơn một chút, vậy thì đó chính là giải quyết hai chuyện phiền toái to lớn.
Năng thần như thế, Đại Ngụy của mình thật là có phúc, tổ tông hiển linh mà.
“Đa tạ bệ hạ.”
Hứa Thanh Tiêu cũng rất bình tĩnh thậm chí là không mấy vui vẻ.
Làm vậy là đang lấy lòng sao? Sự kiêu ngạo của người đâu? Sự lạnh lùng của ngài đâu? Bệ hạ, ta vẫn thích người trong dáng vẻ tâm lặng như nước kia, người tục khí như vậy làm cho thần hơi không tiếp thu nổi.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu hơi có chút đắc ý.
Còn Nữ đế thì không biết Hứa Thanh Tiêu đang nghĩ gì, chỉ nhận ra Hứa Thanh Tiêu đang không ngừng nhìn chằm chằm vào mình làm cho nàng không hiểu sao lại nghĩ đến một chuyện khác.
Một lác sau, Triệu Uyển Nhi đưa điểm tâm tới.
Hứa Thanh Tiêu cũng liền cáo lui.
Mà sau khi Hứa Thanh Tiêu rời đi, nữ đế cũng thu hồi phần tâm tư kia.
Nàng còn đang suy tư tới chuyện liên quan đến kiếm Sát phạt.
Trung thành tuyệt đối.
Cần có thực lực nhất định.
Can đảm cẩn trọng, tâm đủ ngoan độc.