Người Chơi Hung Mãnh

Chương 548: Nguyên Cáo Là Hứa Thanh Tiêu, Thẩm Án Là Hứa Thanh Tiêu, Phán Án Cũng Là Hứa Thanh Tiêu (2)

Chương 548: Nguyên Cáo Là Hứa Thanh Tiêu, Thẩm Án Là Hứa Thanh Tiêu, Phán Án Cũng Là Hứa Thanh Tiêu (2)

Ước chừng qua nửa nén hương.
Cuối cùng, bóng dáng của Liễu cô nương xuất hiện.
“Hứa công tử, Bạch Y cô nương đã chuẩn bị xong, lúc nào ngài cũng có thể qua. Chưởng quỹ nhớ ta báo cho ngài một tiếng rằng cứ chơi cho thỏa thích, không cần phải chờ ông ấy.”
Liễu cô nương nói như vậy.
“Được rồi, đã làm phiền cô.”
Sau khi nghe vậy, Hứa Thanh Tiêu lập tức đứng dậy sau đó mở cửa phòng đi theo Liễu cô nương đi tìm Bạch Y cô nương.
Hứa Thanh Tiêu tay cầm cái hộp lấy từ trong cung, Liễu cô nương rất tinh ý, tất nhiên biết đây là vật gì, trong lòng cũng không khỏi ghen tị với Bạch Y cô nương.
Cứ như vậy.
Hứa Thanh Tiêu lại đi tìm Bạch Y cô nương lần nữa. Bên ngoài cửa phòng.
“Hứa công tử, nô gia lui trước.”
Liễu cô nương mở miệng cáo lui.
“Làm phiền rồi”.
Hứa Thanh Tiêu chắp tay.
Rất nhanh, đợi sau khi Liễu cô nương đi, Hứa Thanh Tiêu gõ gõ cửa phòng.
Âm thanh không lớn nhưng rất nhanh sau đó, một loạt tiếng động vang lên.
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra.
Bạch Y cô nương đứng ở trong phòng, vẫn như lần đầu gặp mặt, làm cho người ta có cảm giác cực kì ưu mỹ, hai đầu lông mày có vẻ hơi mảnh mai, hôm nay vẫn mặc một bộ đồ lụa trắng như cũ.
Da thịt như ngọc mỡ dê, khuôn mặt trái xoan, mày liễu, trên mặt có tô son phấn nhẹ nhàng, tinh tế thanh mỹ.
“Hứa mỗ xin chào Bạch Y cô nương.”
Hứa Thanh Tiêu hướng về đối phương cúi chào. Lần trước vì hiểu lầm mà quậy lên một trận như vậy, trong lòng Hứa Thanh Tiêu có chút áy náy.
“Hứa công tử nói quá lời.”
“Hứa công tử, mời vào.”
Bạch Y cô nương mời Hứa Thanh Tiêu đi vào.
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười đi vào trong phòng sau đó đặt cái hộp trong tay lên bàn nói:
“Bạch Y cô nương, đây là điểm tâm ta mang từ trong cung ra, là Ngự thiện phòng làm đó.”
“Chuyện lần trước là do có chút hiểu lầm, cụ thể là hiểu lầm gì thì Hứa mỗ không thể nói được. Vậy nay xem như là bồi thường cho Bạch Y cô nương.”
Hứa Thanh Tiêu cũng rất phóng khoáng. Sai thì là sai, vô duyên vô cớ làm dữ với người ta một trận, nên đến xin lỗi.
Mấy câu này thốt ra làm cho Bạch Y cô nương hơi kinh ngạc, sau đó vội vàng mở miệng nói:
“Hứa công tử, vật này nô gia không nhận được. Đồ của hoàng thất, nô gia chỉ là một thanh quan nhân, sao xứng được.”
“Hơn nữa Hứa công tử, nô gia cũng không có gì tức giận, cũng không dám giận. Hứa công tử cứ như lần trước vậy thì nhất định là do nô gia có chỗ nào đó không tốt, người nên tạ lỗi chính là nô gia.”
Bạch Y cô nương hơi kinh ngạc. Nàng không ngờ hôm nay Hứa Thanh Tiêu đến tìm mình lại là vì đến tận nơi xin lỗi, hơn nữa còn mang điểm tâm hoàng thất đến. Như vậy sao nàng không ngạc nhiên cho được.
“Không không không.”
“Bạch Y cô nương, không có gì là xứng hay không xứng, hơn nữa là do Hứa mỗ sai thì chính là do Hứa mỗ sai.”
“Bạch Y cô nương, đến đây, nếm đi, thử xem đồ ăn của hoàng thất có ngon không.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không phải người gia trưởng, hẳn trực tiếp mở hộp ra mời Bạch Y cô nương nhấm nháp.
Trong hộp có tám miếng bánh ngọt, màu sắc khác nhau, vuông vức.
Đối với mấy loại bánh ngọt thì Hứa Thanh Tiêu không có hứng thú.
Còn Bạch Y cô nương thì vẫn còn muốn cự tuyệt nhưng Hứa Thanh Tiêu đã trực tiếp lấy một miếngbánh lên nói: “Tay, đưa tay đây.”
Bạch Y cô nương đưa tay ra.
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp đặt bánh lên bàn tay ngọc của nàng.
“Ăn đi, đừng lãng phí, ta thấy nàng rất gầy, cần phải bổ sung dinh dưỡng. Gầy như vậy sau này sinh con nhất định sẽ chịu thiệt thòi.”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc dạy dỗ.
Cái này thật sự đúng là không có gì phải kinh ngạc, dù sao thì mông lớn một chút mới dễ sinh con, nhưng dáng người cũng cần phải béo hơn một chút, gầy quá mà sinh con thì phiền phức lắm, trình độ chữa bệnh của Đại Ngụy cũng chỉ có vậy.
Coi như phối hợp thêm chút linh dược thì cũng chỉ có thể coi là hạ thấp độ nguy hiểm, tự mình khỏe mạnh mới là tốt nhất.
Nhưng lời này thốt ra lại làm cho khuôn mặt Bạch Y cô nương không khỏi đỏ lên, nàng có hơi cúi đầu xuống nhìn miếng bánh ngọt trong tay, cắn mấy miếng, ngại ngùng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Thấy Bạch Y cô nương ăn bánh ngọt, Hứa Thanh Tiêu còn có chút cảm khái. Nữ tử cổ đại đúng là nhu mì ghê, ăn cái gì cũng cắn miếng bé xíu, rất chú ý hình tượng, chỉ là đầu lưỡi không linh hoạt cho lắm, nhưng mà cũng thường thôi, đúng là không tệ.
Nghĩ lại thì có vài nữ nhân khi ăn không có hình tượng thì không nói, vả lại hơi một tí là cười ha ha, miệng há ra siêu siêu to, giống như muốn nuốt người ta vậy.
Ừ. Như vậy thì nhu mì một chút là tốt, phóng túng quá thì không tốt lắm, nếu không vào lúc đang nghiêm túc cắm hoa, đột nhiên lại thốt lên một câu, có sướng không?
À... Cái này.
Đánh giá trong phòng, Hứa Thanh Tiêu nhìn một chút, khẽ lắc đầu.
“Bạch Y cô nương, gian phòng này của nàng bố trí không được ổn lắm.”
“Cô mặc một bộ đồ trắng, trong phòng cũng treo lụa trắng, dù không biết tại sao cô nương lại thích màu trắng, nhưng như vậy thì cũng có vẻ hơi kỳ lạ, thật sự giống như... Là linh đường vậy.”
“Có thể thay đổi màu khác, đổi sang màu xanh lục sẽ rất đẹp, vừa đẹp mắt hơn nữa lại còn có thể làm cho lòng người vui vẻ hơn một chút, không đến mức âm u đầy tử khí.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng đưa ra chút ý kiến của mình.
Bạch Y cô nương này rất thanh lãnh, không phải cái loại thanh lãnh cự tuyệt người ngoài ngàn dặm mà là một sự thanh lãnh không để ý sự đời, có chút lòng đề phòng, còn có hơi cô tịch.
Nếu nhất định phải nói trực tiếp một chút thì chính hơi trầm cảm.
Bạch Y cô nương đã ăn một nửa miếng bánh trong tay, không khỏi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp nhìn chung quanh một chút.
Với thẩm mỹ của nàng mà nói thì căn phòng nãy cũng được, không vấn đề gì.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói vậy thì nàng cũng lập tức gật đầu nói:
“Ừ, Hứa công tử, ngày mai nô gia sẽ bảo nha hoàn thay đổi những thứ kia.”
Bạch Y cô nương nói thế.
“Cũng không đến mức như vậy, chắc cô nương cũng có yêu thích cá nhân, Hứa mỗ chỉ thuận tiện nói mà thôi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng ngay sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Bầu trời đã bị mây đen che kín, mưa phùn rơi xuống, nương theo gió nhẹ mà bay vào, vươn trên lọn tóc. Đào Hoa Am gần sông, từng chiếc từng chiếc thuyền khẽ lướt.
Nghe tiếng mưa rơi, Hứa Thanh Tiêu đứng chấp tay, chậm rãi mở miệng nói.
“Hảo vũ tri thời tiết, đương xuân nãi phát sinh.”
“Tùy phong thay nhập dạ, nhuận vật ti vô thanh.”
“Dã kính vân câu hắc, giang thuyền hỏa độc minh.”
“Hiểu khán hồng thấp xử, hoa trọng cẩm quan thành.”
(Mưa thuận biết thời tiết,
Xuân về mới thấy rơi.
Vào đêm theo với gió,
Không tiếng thấm muôn loài.
Đường nội, mây đen phủ,
Thuyền sông, đuốc lẻ loi.
Sáng xem vùng ướt đỏ,
Thành Cẩm trĩu hoa tươi.
Xuân dạ hỉ vũ - Đỗ Phủ)


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất