Người Chơi Hung Mãnh

Chương 553: Ba Điều Lợi Lớn, Thương Hội Chấn Kinh, Triều Đình Chi Tranh, Vô Cùng Kịch Liệt (1)

Chương 553: Ba Điều Lợi Lớn, Thương Hội Chấn Kinh, Triều Đình Chi Tranh, Vô Cùng Kịch Liệt (1)

Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Câu này nói ra làm cho Trương Như Hội trực tiếp ngẩn người.
Cái gì? Nhất phẩm?
Nhất phẩm là khái niệm gì chứ? Chính là cấp bậc của Lục bộ Thượng thư. Đây là vị trí cực cao, ở vương triều Đại Ngụy có thể nói là hô mưa gọi gió.
Mười triệu lượng?
Đừng nói là mười triệu lượng, một trăm triệu lượng cũng sẽ có người đồng ý mua chứ nhỉ?
“Hiền đệ, ý đệ là nói nếu ta lấy ra mười triệu lượng thì có thể giúp đệ trở thành Thượng thư Lục bộ?”
“Nếu là như thế ta sẽ nghĩ hết biện pháp, lại giúp ngươi dự trù khoảng ba triệu lượng nữa, giúp đệ đi lên.”
Trong đầu Trương Như Hội nghĩ mười triệu lượng này có thể giúp Hứa Thanh Tiêu trở thành Thượng thư Hộ bộ, cho nên hắn ta có hơi kích động.
Hộ bộ Thượng thư hai mươi tuổi, đây là cái khái niệm gì? Nếu như Hứa Thanh Tiêu trở thành Hộ bộ Thượng thư, nếu như ông ta có thể giúp cho Hứa Thanh Tiêu vậy thì sau này muốn kiếm tiền đúng là dễ như trở bàn tay.
Phải biết rằng có rất nhiều chuyện vương triều Đại Ngụy đều cần đến thương nhân. Hứa Thanh Tiêu là Hộ bộ Thượng thư, mỗi năm cho mình một số chuyện làm ăn cố định, tùy tiện mấy năm là có thể kiếm lại vốn.
Cho nên nếu như thật là như vậy thì đừng nói là mười triệu lượng bạc, ba mươi triệu lượng bạc ông ta cũng cho.
Thấy Trương Như Hội có chút hiểu lầm, Hứa Thanh Tiêu mở miệng:
“Không phải ta, là huynh.”
Hứa Thanh Tiêu nói thêm một câu.
Khiến Trương Như Hội đang hơi nghiêm túc bây giờ lại ngẩn cả người.
Ta?
Lần này đúng là Trương Như Hội có hơi ngốc ra thật rồi.
Ông ta không nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu lại nói là cho mình.
Mười triệu lượng mua cho mình một chức quan nhất phẩm?
Vậy chắc chắn là siêu lời rồi. Chỉ là, chuyện nào sao có thể?
“Hiền đệ, đệ chớ có đùa giỡn ca ca. Ta? Quan nhất phẩm? Những thần tử trong triều kia không phải ai cũng đều nhẫn nại mấy chục năm, mỗi người đều là những người có tài hoa, có năng lực sao.”
“Hơn nữa từ xưa đến nay, mua quan bán tước là đại tội mất đầu, ngươi thế này...”
Trương Như Hội có hơi cười khổ nói, không khỏi có ý gì khác. Bản thân mua quan bán tước đã là đại tội mất đầu, cho dù Hứa Thanh Tiêu có thủ đoạn cao thâm đi chăng nữa.
Hắn tin Hứa Thanh Tiêu có năng lực để cho mình trở thành một quan viên thập phẩm, quan viên cửu phẩm.
Còn nói muốn cho mình làm quan viên nhất phẩm? Thượng thư Lục bộ còn không chém chết mình hay sao?
“Cũng không phải!”
“Hiền huynh, huynh nghe ta nói.”
“Bây giờ bệ hạ cố ý mở một con đường hoàn toàn mới. Con đường mới này cũng không phải nhằm vào văn võ bá quan mà là nhằm vào thương hội trong thiên hạ.”
“Nói cách khác là con đường thương quan. Thay một cách nói khác thì về sau thương nhân cũng có thể trở thành quan viên, chẳng qua là không có bất kỳ thực quyền gì, chỉ cho thân phận và địa vị.”
“Đương nhiên còn có ba lợi ích.”
Hứa Thanh Tiêu ném ra một tin tức nặng kí làm cho Trương Như Hội không khỏi đứng dậy.
“Con đường thương quan? Bệ hạ vậy mà lại có ý nghĩ này?”
Trương Như Hội thật sự không nghĩ đến. Bây giờ mặc kệ là Đại Ngụy hay là quốc gia khác thì địa vị của thương nhân thông thường rất thấp, nhất là thương nhân lớn.
Mặc dù thời điểm tiêu tiền khiến người khác ngưỡng mộ ngươi nhưng mà thực tế thì sao? Sau khi quay lưng, người ta ai nấy đều sẽ mắng ngươi.
Hơn nữa thương nhân vĩnh viễn đều không phải là một từ ngữ tốt, chỉ cần có liên quan đến quan viên thì chính là thương quan cấu kết, quan viên kia sẽ bị tra xét, bách tính vỗ tay, còn thương nhân kia sẽ bị xét nhà.
Dân chúng đều cực kì vui vẻ. Tâm lý ghét giàu rất phổ biến, mà thương nhân muốn đề cao thân phận địa vị của mình cũng chỉ có thể thông qua một vài biện pháp khác, trực tiếp nhất chính là nện tiền.
Mua các loại đất đai sau đó xây dựng lên vài cảnh đẹp, dùng để thể hiện rõ ràng tài lực của mình.
Có thể nói đến sau cùng vẫn không có được sự tin phục, cũng không thể đạt được sự tán thành của người khác.
Nếu như bệ hạ thật sự mở ra một con đường thương quan, vậy thì khác rồi.
Dù sao thì có triều đình ở sau lưng làm chỗ dựa, ai còn dám nói gì? Ai có thể nói được gì?
Hứa Thanh Tiêu nhìn Trương Như Hội kích động như thế cũng không kéo dài thêm tiếp tục ném ra một tin tức khác.
“Không chỉ có vậy, ba lợi ích kia cũng đều rất không tệ.”
“Thứ nhất, thương nhân gia nhập thương quan, sau này mối làm ăn quan gia ở các trấn các huyện các phủ các quận thậm chí là ở kinh đô Đại Ngụy đều sẽ ưu tiên cho thương quan, đơn giản là đấu giá thôi, nhưng tuyệt đối sẽ không để các thương nhân khác làm.”
Hứa Thanh Tiêu nói tới lợi ích thứ nhất.
Muốn thương nhân trong thiên hạ nhảy vào cái hố này thì nhất định phải thả mồi vào trong hố, tuyệt đối không thể chỉ dùng mấy thứ lời nói rỗng tuếch được.
Bản chất của thương nhân là gì? Là trục lợi đó, ngươi chỉ lấy mấy thứ có tiếng không có miếng ra lừa gạt bọn họ? Bọn họ sẽ tin sao? Xin lỗi nha, có thể sẽ có người gia nhập, nhưng muốn bảo năm phần thương nhân trở lên gia nhập thì gần như là không có khả năng.
Nếu như chỉ có hai ba phần thương nhân gia nhập vậy thì hạng mục này liền không có ý nghĩa gì nữa, ít nhất phải là năm phần trở lên. Đến lúc đó những thương nhân lớn muốn chỉ lo cho bản thân mình cũng không được.
Ngươi chỉ lo cho bản thân mình đúng không? Được, dù sao thì thương nhân trong thiên hạ có một nửa đều nghe theo ta, ta sẽ xa lánh các ngươi, để các ngươi không làm ăn được nữa, ngươi có vui hay không.
Không gia nhập chính là chết dần chết mòn.
Gia nhập thì đơn giản là bị người quản chế thôi.
Tin rằng trong lòng những thương nhân này sẽ càng hiểu hơn, cho nên Hứa Thanh Tiêu ném ra mồi nhử, điều đầu tiên chính là đấu thầu thương quan. Vương triều Đại Ngụy có bao nhiêu mối làm ăn có thể làm? Làm ăn với quan gia tuyệt đối là đứng hàng đầu.
Một tảng mỡ lớn như thế, Hứa Thanh Tiêu thật đúng là không tin không ai muốn ăn.
Còn phải nói nữa, sau khi Trương Như Hội nghe được điểm tốt đầu tiên thì liền lộ vẻ ngạc nhiên.
“Ưu tiên đấu giá?’
Trương Như Hội nuốt một ngụm nước bọt. Đại Ngụy có rất nhiều mối làm ăn, tỉ như nói mua bán đất thật ra cũng phải xem quan hệ. Ngươi muốn khuếch trương bản đồ thương nghiệp của mình ra toàn bộ Đại Ngụy, ngươi làm không được như vậy không phải là do ngươi không đủ tiền, cũng không phải là ngươi không quyết đoán mà là ngươi có mối quan hệ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất