Chương 554: Ba Điều Lợi Lớn, Thương Hội Chấn Kinh, Triều Đình Chi Tranh, Vô Cùng Kịch Liệt (2)
Nhưng kiểu đấu giá này của Hứa Thanh Tiêu thì lại khác, dù là dùng nhiều tiền bao nhiêu thì tối thiểu nhất cũng là do tự mình làm. Ví dụ như sản nghiệp Đào Hoa am vậy, muốn mở ở nơi khác, cho dù là có lỗ thì cũng không sao cả.
Bởi vì sao chứ? Bởi vì danh tiếng vang xa chứ sao. Người khác biết đến Đào Hoa am thì lại càng muốn đến Đào Hoa am ở kinh thành xem nó thật sự tuyệt cỡ nào, kể từ đó việc mua bán ở nơi đây sẽ càng nhộn nhịp hơn, đồng thời giá cả lại có thể tăng thêm một ít, kết quả cuối cùng là vừa có danh tiếng vừa có thể kiếm được ngân lượng.
Nhưng nếu như ngươi không có mối quan hệ, coi như ngươi thật sự có mở cửa hàng thì cũng vô dụng mà thôi. Cho nên việc đấu giá này của Hứa Thanh Tiêu đối với thương nhân bọn họ mà nói thì đã bớt việc lại còn có lợi, quả nhiên là thông minh, thông minh quá đi.
Hứa Thanh Tiêu thấy Trương Như Hội như vậy thì cũng không ngừng lại mà lại tiếp tục nói đến lợi ích thứ hai.
“Thứ hai, phàm là hậu nhân trực hệ của thương quan, khi vào các thư viện lớn của Đại Ngụy thì đều sẽ được ưu tiên trúng tuyển.”
Hứa Thanh Tiêu lại trưng điều tốt thứ hai ra.
Lợi ích thứ hai này nói đơn giản chính là thêm điểm khi thi đại học.
Người trong thiên hạ bất luận là quyền quý hay là bách tính bình thường, ai nấy cũng đều biết một sự thật đó chính là muốn trở nên nổi bật hơn thì nhất định phải đọc sách.
Dân chúng thà rằng nghèo hèn cũng muốn tiết kiệm tiền để đưa con mình đi học, vì cái gì chứ? Không phải là để con mình trở thành người đọc sách hay sao?
Một khi trở thành người đọc sách thì liền xem như có thể trở mình.
Còn những nhà quyền quý cho hậu nhân của mình đọc sách không phải là vì để ổn định gia tộc hay sao? Địa vị của người đọc sách ở Đại Ngụy thật sự chính là cao cao tại thượng.
Tất cả đều là cấp thấp, duy chỉ có đọc sách là cao.
Đừng nói là Đại Ngụy, cả thiên hạ đều là như vậy.
Mà lợi ích thứ hai này, có thể nói chỉ cần là thương nhân có đầu óc bình thường một chút thì đều sẽ lựa chọn gia nhập.
Cực khổ hơn nửa đời người là vì điều gì? Còn không phải là để cho hậu nhân của mình được hưởng phúc hay sao? Được các thư viện lớn cho ưu tiên trúng tuyển, chỉ cần có điều này thôi thì cũng đủ để bọn họ chạy theo như điên.
“Hiền đệ, lời này của đệ có thật không vậy?”
Trương Như Hội nuốt một ngụm nước bọt. Không hiểu sao ông ta lại có cảm giác có chút không thực tế.
Mà Hứa Thanh Tiêu thì không trả lời vấn đề này, cứ tiếp tục nói đến điểm lợi thứ ba.
“Thứ ba, tất cả các thương quan nếu như có cống hiến cho đất nước, chăm chỉ cần cù, có thể được phong tước!”
Hứa Thanh Tiêu nói ra lợi ích thứ ba, nghe xong lời này, Trương Như Hội ngây người ra.
Hai lợi ích mà Hứa Thanh Tiêu nói trước đó, cái thứ nhất là thuộc về dạng làm cho thương nhân tăng lượng tiêu thụ, chi phí nhiều nhưng ít nhất là nhiều mối làm ăn, xem như là một loại huê lợi, thứ hai chính là tạo phúc cho hậu thế cũng là việc mà mỗi thương nhân cần làm.
Nhưng lợi ích thứ ba thì lại hoàn toàn khác biệt.
Thiên hạ này còn chưa có chức quan dành cho thương nhân, nói chi là tước vị?
Làm sao để có được tước vị? Cần phải có cống hiến to lớn, không, không phải cống hiến to lớn mà phải là cống hiến to bằng trời.
Những chiến sĩ trấn thủ ở biên cương, dùng sinh mệnh để giết địch bảo vệ quốc gia cũng chưa chắc đã được phong tước vị.
Các văn thần xử lý quốc gia đại sử, giải quyết nguy cơ hết lần này đến lần khác cũng chưa chắc có thể được phong tước.
Đám thương nhân này có mặt mũi gì mà suy nghĩ đến chuyện phong tước?
Phong tước đó!
Nếu như nói làm quan đã là làm rạng rỡ tổ tông thì phong tước kia chính là tổ tiên mười tám đời đều sẽ phải cười thành tiếng.
Tước vị là một loại vinh quang không gì sánh bằng, là biểu tượng của quyền quý.
Thương nhân có lớn hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là quân cờ mà thôi, giống như Tấn thương bọn họ vậy, nhìn như có chút oai phong khi đứng trước mặt Hứa Thanh Tiêu nhưng đó là bởi vì phía sau bọn họ có nhân vật càng lớn hơn chống lưng.
Chỉ khi nào đợi đến lúc Hứa Thanh Tiêu trở thành Hộ bộ Thượng thư hoặc là Hứa Thanh Tiêu trở thành cấp bậc tồn tại như là hầu tước thì thương nhân trong thiên hạ ai dám làm càn với Hứa Thanh Tiêu?
Nói cho cùng thì chung quy cũng là người hạ đẳng, đơn giản là khi cần ngươi thì cho ngươi chút mặt mũi, khi không cần ngươi rồi thì ngươi còn chẳng bằng con chó.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu nói gia nhập thương quan còn có thể phong tước.
Đây quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Lật đổ toàn bộ nhân sinh quan của ông ta.
Trương Như Hội sững sờ đứng nguyên tại chỗ, thật lâu vẫn chưa thấy bình tĩnh lại.
Mà Hứa Thanh Tiêu thì tự mình pha trà. Hắn biết với ba lợi ích mà mình hứa hẹn, những người bình thường rất khó tiếp nhận, nhất là loại thương nhân như Trương Như Hội.
Hắn càng hiểu địa vị của thương nhân hơn so với bất luận kẻ nào. Bề ngoài thì nở mày nở mặt nhưng sau lưng thì sao? Cái này thì không cần phải nói nhiều nữa.
Dù sao thì khi nhìn thấy phản ứng của Trương Như Hội, Hứa Thanh Tiêu cũng tin, một khi tin tức này được lan ra ngoài thì toàn bộ thương nhân Đại Ngụy chắc chắn đều sẽ kêu gào, hận không thể lấy toàn bộ gia sản ra quyên góp.
Thời gian tròn một khắc đồng hồ.
Trương Như Hội khiếp sợ tròn một khắc đồng hồ.
Lúc này mới tỉnh táo lại.
“Hiền đệ... Chẳng lẽ đệ đang nói đùa với ngu huynh đó sao?”
Trương Như Hội nói với vẻ mặt phàn nàn, trong lòng hắn cũng hy vọng đây là thật nhưng lại cảm thấy quá viển vông.
“Hiền huynh, có đôi khi ngu đệ có hơi nói khoác nhưng chuyện lớn trong triều đệ cũng không dám nói điều gì lung tung.”
“Hơn nữa không như hiền huynh nói, bệ hạ đã hoàn toàn giao quyền việc này cho ngu đệ, có phải hay không hoàn toàn là do mình ngu đệ quyết.”
“Hiền huynh, uống ngụm trà trước đi.”
Hứa Thanh Tiêu rót chén trà cho Trương Như Hội rồi lại rót cho mình chén, thổi thổi hơi nóng, nhấp một hớp nhỏ.
Thấy vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc như thế, cho dù Trương Như Hội có muốn không tin thì cũng không thể không tin.
“Hiền đệ, ngươi nói xem nên làm thế nào, ta, sẽ làm như thế đó.”