Chương 560: Bách Quan Đại Nộ! Tuyệt Không Đồng ý! Cố Ngôn Giận Dỗi Mắng Chửi Hứa Thanh Tiêu, Kết Quả… (2)
“Đúng vậy, công trình guồng nước kia dường như đã là điều mà hôn quân nhất định phải đạt được, chúng ta còn có cách nào đâu? Chẳng lẽ lại đi ngăn ả ta lại?”
“Chuyện bán quan bán chức liên quan đến sơn hà xã tắc, thậm chí là sẽ dao động đến nền tảng lập quốc, đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt, ta không đồng ý ngăn lại.”
Hai người có chút tò mò nhìn về phía Hoài Ninh Thân vương.
Không phải bọn họ không hiểu mà là bọn họ biết công trình guồng nước kia đúng thật là có giúp ích cho Đại Ngụy, nhưng vậy thì sao nào? Bây giờ nữ đế công khai mua bán quan chức, bọn họ có thể có cách nào đâu?
Nếu như nói là ngăn lại, vậy thì ngăn thế nào đây? Nữ đế Đại Ngụy chủ động phạm sai lầm, không lẽ ngươi cứ vậy mà đi nhắc nhở ả?
Vậy bọn họ sẽ thành cái gì?
Đại ca à chúng ta đang muốn tạo phản, hận không thể làm cho Nữ đế ngu hơn một chút mới tốt, bây giờ người ta chủ động phạm sai lầm, vậy mà ngươi còn đi nhắc nhở, vậy không phải là ngươi bị bệnh thần kinh à?
Hai người trả lời như vậy làm cho Hoài Ninh thân vương không khỏi lâm vào trầm tư.
Đúng là như thế, bây giờ vấn đề phiền toái nhất của guồng nước chính là ngân lượng, nhưng Nữ đế Đại Ngụy lại làm ra một chuyện ngu xuẩn như vậy, muốn bán quan.
Đối với văn võ bá quan mà nói thì đây không phải là một chuyện tốt.
Nhưng mà đối với bọn họ mà nói thì trái lại là một chuyện tốt.
Không muốn ngăn cản. Cũng không ngăn cản.
Công trình guồng nước thì đương nhiên phải làm, đây là một kế sách lưỡng nan, bọn họ cũng đau đầu.
Hoài Ninh Thân vương trầm mặc không nói.
Ông ta nhìn hai người kia một chút, trong nháy mắt liền biết ngay lòng bọn họ đang nghĩ gì.
Rất hiển nhiên, bọn họ đang ước gì nữ đế xảy ra chuyện, đi sai nước cờ.
Nhưng so với ai khác, ông ta lại càng hiểu công trình guồng nước tuyệt đối không thể tiến hành, cho nên ông ta không thể để cho Nữ đế đi nước cờ này.
Mặc dù trong lòng ông ta hy vọng Nữ đế phạm sai lầm nhưng không mong là vào lúc này, vì nguyên nhân này.
Chỉ là ông ta không nói thêm gì nữa.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì Lục bộ chắc chắn sẽ không thể nào đồng ý, đám võ tướng cũng sẽ không đồng ý.
Một câu thôi, dựa vào cái gì phải đồng ý? Để cho thương nhân có chức quan? Bọn họ sao chịu được? Nhóm võ tướng sao chịu được?
Nhất là nho sinh của Văn cung Đại Ngụy, nói thật thì danh ngạch học sinh mà các thư viện lớn thu vào đã không đủ rồi, còn ưu tiên cho hậu đại của những thương nhân này? Đây không phải là đang làm trò cười cho thiên hạ sao?
Bản thân của khảo thí khoa cử chính là nghiêm cấm gian lận, loại chuyện đi cửa sau này lại càng thêm bị ngăn cấm.
Đám đại Nho kia sẽ đồng ý sao? Nếu như bọn họ đồng ý vậy thì còn dám xưng là đại Nho nữa sao?
Cho nên ông ta không lên tiếng, bởi vì chuyện này vốn là không thể thực hiện được, ông ta cũng không hoảng loạn chút nào.
Cho dù là Hứa Thanh Tiêu ra mặt thì thế nào chứ?
Cho dù quan hệ tốt thì văn võ bá quan bao gồm cả đám Nho thần Đại Ngụy cũng sẽ không thể nào đồng ý.
Vì sao phải đồng ý?
Nghĩ đến đây, Hoài Ninh thân vương mở miệng.
“Được rồi, đã vậy thì cứ như vậy đi, yên lặng theo dõi diễn biến.”
Đối với một chuyện không thể nào hoàn thành, ông ta không cần thiết phải lãng phí thời gian, đứng dậy trực tiếp rời đi.
Hai người còn lại cũng khẽ gật đầu, không nhiều lời gì thêm, từ từ rời đi.
Mà ở kinh đô Đại Ngụy.
Đám quan lại đã trở về thì nghị luận ầm ĩ, Thượng thư Lục bộ còn đang đợi ở hoàng cung. Bọn họ là tấm gương của bách quan trong thiên hạ, không thể nào rời đi.
Một vài quốc công cũng ở lại, chỉ có một số ít người trở về mật báo.
Lần này, đám quyền quý Đại Ngụy cũng có hơi cau mày.
Họ biết bây giờ Đại Ngụy đang đứng trước rất nhiều phiền phức, cũng biết bệ hạ muốn mở rộng công trình guồng nước.
Nhưng vấn đề là không cần thiết phải như vậy đi? Mua quan bán quan? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này triều đình Đại Ngụy làm sao có thể làm người?
Bách tính trong thiên hạ cũng đang bàn tán chuyện này, cực lực kháng cự.
Chuyện này làm cho đám quyền quý đều rất đau đầu.
Bởi vì thái độ của bệ hạ rất rõ ràng, quá quyết đoán, về phần thái độ của nhóm quan lại thì cũng rất rõ ràng, chính là không đồng ý.
Có thể nói là một trận sóng to gió lớn sắp ập đến rồi, triều đình Đại Ngụy thậm chí có thể sẽ xảy ra sự kiện đẫm máu.
Nếu như Nữ đế cứ muốn khư khư cố chấp thì tất nhiên sẽ có người máu tươi phun ba thước, lấy cái chết ép buộc.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện này vậy thì đối với chuyện chấp chính của Nữ đế mà nói đây là một vết nhơ.
Nhưng mà.
Đối với thương nhân trong thiên hạ mà nói, nhất là tám đại thương, sau khi nghe được tin tức này, bọn họ lại càng xôn xao.
Triều đình tạo điều kiện quá mê người.
Trong tộc Tấn thương.
Hơn mời vị tộc lão cùng với các chưởng quỹ toàn bộ tụ tập lại.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về trong tộc, không tiếc sử dụng loại đồ vật như truyền tống tiên đạo chỉ vì có thể trở về ngay lập tức.
Bên trong hội đường.
Một lão giả cầm quải trượng đầu rồng, tóc tai hắn bù xù như là một con sư tử, khí thế rất mạnh.
“Bái kiến tộc trưởng!”
“Bái kiến tộc trưởng!”
Đám người đi vào bên trong hội đường, cúi đầu thật sâu hướng về phía lão giả. Người này chính là tộc trưởng Tấn thương, có thể nói toàn bộ tộc Tấn thương trên cơ bản đầu nghe ông ta, có được quyền hành tuyệt đối.
Đợi sau khi người thứ hai mươi bảy đi vào, lão giả lên tiếng.
“Nửa canh giờ trước, kinh đô Đại Ngụy truyền tin tức tới, nói bệ hạ mở ra con đường thương quan, cho thương nhân có được chức quan.”
“Hẳn là các ngươi đều đã biết rồi nhỉ?”
Tộc trưởng mở miệng, cũng không lộ ra vẻ đặc biệt kích động, ngược lại ông ta vô cùng bình tĩnh nói.
“Chúng ta đã biết.”
“Biết rồi.”
“Tộc trưởng tính xử lý thế nào?”
Đám người khẽ gật đầu đồng thời còn có hơi tò mò, muốn hỏi một chút xem tộc trưởng có dự định như thế nào.
“Triều đình ban chức quan, đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng xảy ra.”
“Nếu như chỉ cho một cái hư danh thì cũng không quan trọng, nhưng lần này, lão phu đã nhìn thấu ngọn nguồn.”