Chương 564: Bách Quan Đại Nộ! Tuyệt Không Đồng ý! Cố Ngôn Giận Dỗi Mắng Chửi Hứa Thanh Tiêu, Kết Quả… (6)
Ngay vào lúc này.
Quan sai từng người từng người một xuất hiện mang theo một số lượng lớn rương hòm, đưa hết cái này đến cái khác vào bên trong học đường Thủ Nhân.
Đây là quan sai của Hình bộ.
“Hứa đại nhân, đây đều là hồ sơ mà thương nhân kinh đô đệ trình lên.”
Quan sai Hình bộ mở miệng nói cho Hứa Thanh Tiêu biết đây là vật gì.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì khẽ gật đầu.
“Thủ Minh, đi đến Hộ bộ một chuyến, bảo người của Hộ bộ đến giải quyết hồ sơ kim ngạch.”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp chỉ đạo.
Đồ đệ mình mà mình không sai bảo thì giữ lại làm gì, hầu hạ nó à?
“Dạ!”
Lý Thủ Minh cảm thấy không vấn đề gì, từ sau khi lập ngôn, mỗi thời mỗi khắc hắn đều rất vui vẻ, nhất là hôm qua trên Thái Bình thi hội hắn lại càng hung hăng phát tiết một phen, thoải mái không nói nên lời.
Trước mắt cho dù Hứa Thanh Tiêu có bảo hắn làm gì thì hắn cũng đều cam tâm tình nguyện.
Chẳng qua đợi sau khi Lý Thủ Minh rời đi thì một bóng dáng khác lại đi vào bên trong học đường Thủ Nhân.
Là Trương Như Hội.
Biết được mình được phong làm thương quan nhị phẩm, lại còn chiếm được thân phận Nam tước, có thể nói Trương Như Hội kích động đến sắp khóc luôn rồi.
Dù không phải là nhất phẩm như Hứa Thanh Tiêu nói, nhưng nhị phẩm cũng đủ lắm rồi.
Nhị phẩm đó!
Từ xưa đến nay, lịch đại Đại Ngụy có bao nhiêu người có thể trở thành quan viên nhị phẩm?
Quan viên cỡ này ở kinh đô cũng đều là quan viên đỉnh cấp.
Cho nên tất nhiên Trương Như Hội sẽ đến cảm tạ Hứa Thanh Tiêu ngay rồi.
“Hiền đệ!”
“Hiền đệ!”
“Xin hãy nhận một lạy này của ngu huynh.”
Trương Như Hội đi thẳng đến phòng của Hứa Thanh Tiêu rồi cúi đầu thật sâu với Hứa Thanh Tiêu, kích động đến nỗi thân thể run rẩy.
Thấy Trương Như Hội đến.
Hứa Thanh Tiêu không khỏi cười một tiếng.
“Huynh trưởng khách khí.”
“Đây là thứ mà huynh trưởng nên có, không liên quan nhiều gì đến ngu đệ.”
Hứa Thanh Tiêu cười nói.
Trương Như Hội cũng không ngốc nên tất nhiên là không tin vào những lời này. Nếu như không có Hứa Thanh Tiêu thì ông ta sẽ không kiên quyết quyên tặng mười triệu lượng lượng bạc, cũng không có cơ hội trở thành quan viên nhị phẩm.
“Hiền đệ mới khách khí, phần ân tình này ngu huynh sẽ khắc sâu vào tâm khảm.”
Trương Như Hội có chút kích động đến nỗi nói không nên lời, chỉ có thể nói ra những lời như vậy.
Nhưng giọng của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên.
“Hiền huynh, ngu đệ muốn hỏi huynh, huynh có hài lòng với nhị phẩm không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Trương Như Hội vô thức muốn nói hài lòng, nhưng sau một khắc, ông ta ngây ngẩn cả người, bởi vì ông ta nghe ra một ý khác trong câu nói này của Hứa Thanh Tiêu.
“Ý của hiền đệ là?”
Hứa Thanh Tiêu cũng không thèm vòng vo nữa mà trực tiếp mở miệng nói:
“Quyên thêm năm mươi triệu lượng bạc nữa, chức vị nhất phẩm sẽ cho huynh một cái. Bát đại thương đã đua nhau xin, chẳng qua tạm thời ngu đệ vẫn chưa đồng ý.”
“Đến cùng thì những người này đều là người ngoài, hiền huynh, nếu như bát đại thương gia nhập thương hội Đại Ngụy rồi thì hiền huynh chắc cũng biết ý nghĩa của vị trí nhất phẩm là như thế nào rồi. Huynh đưa ra thêm năm mươi triệu lượng, rồi giúp ngu đệ là thêm một chuyện.”
“Vậy thì vị trí nhất phẩm kia sẽ cho huynh.”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nói.
Người khác cần phải có một trăm triệu lượng bạc, hắn có thể giảm giá cho Trương Như Hội nhưng cũng không thể quá thấp, thấp quá cũng không được, sáu phần đã là hết mức rồi, dù sao thì năm vị trí còn lại cái nào cũng có người cần.
Một vị trí chính là một trăm triệu lượng bạc.
Nếu như không phải muốn lôi kéo thành người một nhà lại thêm nhờ Trương Như Hội giúp cho một chuyện thì Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không làm vậy.”
“Đa tạ hiền đệ, mong hiền đệ cứ yên tâm, từ nay về sau nếu như hiền đệ cần đến ngu huynh làm gì thì cứ việc mở miệng.”
Trương Như Hội không ngốc, Hứa Thanh Tiêu đã nói thẳng ra như vậy thì ông ta cũng thẳng thắn đồng ý.
Bát đại thương cũng đã muốn gia nhập rồi, chỉ điểm này thôi thì thương quan Đại Ngụy nhất định là có thể thành công, mà ông ta chiếm lấy vị trí nhất phẩm là khái niệm gì?
Chính là có được quyền nói chuyện. Đến lúc đó muốn không phát đạt cũng khó lắm. về phần lại thêm năm mươi triệu lượng thì cái này cũng là hợp tình hợp lý.
Người khác đưa một trăm triệu lượng, mình được bớt đi bốn mươi triệu lượng, giảm tiền thì kiếm được lời đấy.
Sao ông ta có thể không đồng ý đây?
Về phần chuyện Hứa Thanh Tiêu nhờ, đừng nói là một chuyện, có mười chuyện ông ta cũng sẽ làm xong.
“Đi.”
“Hiền huynh, bây giờ huynh trở về chuẩn bị sẵn ngân lượng đi, lại viết một phần hồ sơ xin gia nhập rồi đưa cho ngu đệ là được rồi.”
“Đồng thời, xuất ra thêm mười triệu lượng, mua tất cả các tiệm sách bao gồm cả phường in ấn ở quận chủ yếu của Đại Ngụy, chừng một tháng nữa sẽ có tác dụng lớn. Đương nhiên nếu như mười triệu lượng bạc không đủ thì số dư huynh cứ bù vào trước, ngu đệ sẽ không để huynh trưởng bị lỗ vốn đâu.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn bảo Trương Như Hội làm chuyện này.
Thu mua tiệm sách cộng thêm các phường in.
Loại đồ vật như tiệm sách này cũng không phải là hiếm thấy, chỉ là không nhiều mà thôi, mà phường in ấn cũng thế, cũng đều dùng để cung cấp cho người đọc sách dùng. Mười triệu lượng có thể đủ mua hơn phân nửa các tiệm sách và các phường in của Đại Ngụy.
Bản thân chúng cũng không bao nhiêu.
“Được, bất luận là bao nhiêu thì ngu huynh cũng sẽ làm tốt, về phần có lỗ vốn hay không thì ngu huynh không quan tâm mấy, từ nay về sau ngu huynh có bao nhiêu thì hiền đệ cũng sẽ có bao nhiêu.”
Trương Như Hội cũng không thèm hỏi Hứa Thanh Tiêu muốn làm gì, trực tiếp đồng ý.
Đối mặt với thái độ như vậy của Trương Như Hội, Hứa Thanh Tiêu cũng rất hài lòng, chẳng qua vẫn nói thêm một câu, của ngươi chính là của ngươi, của ta chính là của ta, hắn không muốn tham gia trục lợi chút nào, người làm quan thì tối thiểu vẫn phải thanh liêm.
“Vậy bây giờ huynh đi ngay.”
Trương Như Hội cũng không nói nhiều lời, trực tiếp rời đi, làm việc cho Hứa Thanh Tiêu.
“Đi thong thả.”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ gật đầu.
Trương Như Hội lập tức khởi hành nhanh chóng rời đi.