Chương 566: Bách Quan Đại Nộ! Tuyệt Không Đồng ý! Cố Ngôn Giận Dỗi Mắng Chửi Hứa Thanh Tiêu, Kết Quả… (8)
Bên ngoài cung.
Thượng thư Lục bộ tạm thời trở về, làm việc công trước.
Cố Ngôn trầm mặc không nói.
Ông ta đi tới Hộ bộ.
Vốn định phái người đi gọi Hứa Thanh Tiêu đến.
Nhưng sau khi đi vào Hộ bộ thì lại kinh ngạc phát hiện ra.
Trên dưới Hộ bộ không có một bóng người.
Việc này làm cho ông ta có chút ngẩn ra.
Từ trên xuống dưới, không có bất kỳ ai?
Đi đâu cả rồi?
Lão phu ở điện Kim Loan không ăn không uống bảy ngày, các ngươi vậy mà lại chạy đi thả lỏng?
Khá lắm.
Quả thật là các ngươi điên rồi, điên rồi, điên rồi.
Vốn Cố Ngôn đã tức giận sẵn rồi, bây giờ lại trực tiếp bùng nổ.
Ông đi nghe ngóng, biết trên dưới Hộ bộ đều đã bị Hứa Thanh Tiêu gọi đến học đường Thủ Nhân.
Chuyện như vậy lại làm cho hỏa khí của ông càng lớn hơn.
Tên Hứa Thanh Tiêu này thật sự là rất có mặt mũi, ông còn tưởng rằng hắn có thể nghĩ ra cách gì chứ?
Ai ngờ tới lại dùng loại biện pháp này?
Làm hại hôm nay khi mọi người trở về, ánh mắt họ nhìn mình đều có hơi quái lạ.
Bây giờ người của Hộ bộ đều bị mang đi, chuyện nước chuyện nhà không cần phải xử lý nữa sao?
Chạy tới học đường Thủ Nhân làm gì?
Quả thật là lố lăng càn rỡ.
Cố Ngôn nổi giận.
Lần này ông ta nổi giận thật rồi.
Ông ta mang theo khí thế hùng hổ đi về phía học đường Thủ Nhân.
Mặc dù ông ta rất xem trọng Hứa Thanh Tiêu nhưng cũng không thể để cho Hứa Thanh Tiêu náo loạn như thế.
Con đường thương quan? Uổng cho Hứa Thanh Tiêu ngươi vậy mà có thể nghĩ ra điều này?
Cố Ngôn ta có chết cũng sẽ không đồng ý điều này.
Hứa Thanh Tiêu ngươi thật quá đáng.
Rất quá đáng.
Đại Ngụy đến cùng vẫn là Đại Ngụy.
Triều đình cuối cùng vẫn là triều đình.
Hứa Thanh Tiêu ngươi ỷ vào việc mình có chút tài hoa thì ngon lắm sao?
Ỷ vào việc mình có chút tài hoa thì có thể muốn làm gì thì làm à?
Hôm nay lão phu nhất định phải mạnh mẽ lên án Hứa Thanh Tiêu ngươi một phen, phải mắng cho ngươi tỉnh, để ngươi biết triều đình Đại Ngụy không phải là nơi mà ngươi có thể xằng bậy.
Trong lòng Cố Ngôn giận dữ thét lên như thế, hơn nữa lại rất chắc chắn rằng ông có chết cũng sẽ không đồng ý chuyện thương quan.
Chết cũng không thể đồng ý!
Chết! Cũng! Không! Thể ! Đồng! Ý!
Cứ như vậy.
Bước đi của Cố Ngôn cực nhanh, nổi giận đùng đùng.
Sau một khắc thời gian.
Ông ta đi đến học đường Thủ Nhân.
Quả nhiên, trên dưới Hộ bộ không biết đang ngồi tính toán cái gì ở đó.
Còn có một đám người đọc sách nữa.
“Bái kiến Cố Thượng thư.”
Trên dưới Hộ bộ thấy Cố Thượng thư tới, mỗi người ai nấy hô lên.
“Hừ! Trong mắt các ngươi còn có Thượng thư là ta ư?”
“Đợi chút nữa xem ta xử lý các ngươi ra sao.”
Cố Ngôn lạnh lùng mở miệng.
Ông ta rất tức giận.
“Hứa Thủ Nhân ở đâu?”
Cố Ngôn cũng không thèm để ý đến đám người này, thẳng thừng tìm kiếm Hứa Thanh Tiêu.
Rất nhanh ông ta đã phát hiện Hứa Thanh Tiêu ở trong phòng, không biết đang viết thứ gì.
Ngay lập tức, Cố Ngôn dùng sức đẩy cửa phòng đi thẳng tới trước mặt Hứa Thanh Tiêu, gương mặt mang vẻ tức giận ngập trời.
“Hứa Thủ Nhân!”
“Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?”
“Ngươi quá...”
Cố Ngôn gầm thét, giọng cực kì lớn, trong ngoài phòng đều nghe thấy.
Ông thật sự rất tức giận, nếu không thì sẽ không như thế.
Nhưng ngay khi Cố Ngôn vừa nói được một nửa, Hứa Thanh Tiêu đã đem một chồng giấy thật dày nhét đến trước mặt Cố Ngôn nói:
“Cố Thượng thư, trước hết đừng mắng, cứ xem đã rồi nói tiếp.”
Cố Ngôn đang tức đến nổi sắp sùi bọt mép.
Thật không ngờ tới Hứa Thanh Tiêu lại bốp một cái quăng một đống đồ vật cho mình.
Đưa vật này cho ông làm chi?
Cố Ngôn cúi đầu nhìn xuống, trong mắt vẫn còn mang theo lửa giận.
Là giấy tờ.
Đưa giấy tờ cho ta xem làm gì? Đám thương nhân này có thể đưa bao nhiêu ngân lượng? Hứa Thanh Tiêu à, ngươi thật xem trọng đám thương nhân này rồi.
Trong lòng Cố Ngôn thầm cảm khái.
Nhưng sau khi ông tỉ mỉ liếc qua mấy lần thì cả người không khỏi sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Hồ sơ xin trở thành thương quan thập phẩm, bốn mươi chín vạn phần.
Hồ sơ xin trở thành thương quan cửu phẩm, mười lăm vạn phần.
Hồ sơ xin trở thành thương quan bát phẩm, bảy ngàn phần.
Hồ sơ xin trở thành thương quan thất phẩm, hai ngàn phần.
Hồ sơ xin trở thành thương quan lục phẩm, bốn trăm tám mươi bảy phần.
Hồ sơ xin trở thành thương quan ngũ phẩm, một trăm bốn mươi bốn phần.
Hồ sơ xin trở thành thương quan tứ phẩm, ba mươi mốt phần.
Hồ sơ xin trở thành thương quan tam phẩm, mười phần.
Hồ sơ xin trở thành thương quan nhị phẩm, sáu phần.
Hồ sơ xin trở thành thương quan nhất phẩm, chín phần.
Tổng số tiền thu vào là bảy tỉ tám trăm triệu ba ngàn năm trăm lượng bạc.
Số tiền thực tế thu được là bảy tỉ lượng.
Dự tính tổng số tiền thu được năm nay là một triệu lượng.
A ... Chuyện này!
Lửa giận trong mắt Cố Ngôn vào thời khắc này, trong nháy mắt đã không còn sót lại chút gì mà thay vào đó là sự rung động, rung động không gì sánh kịp.
Tổng số tiền thu vào là bảy tỉ tám trăm triệu ba ngàn năm trăm lượng bạc.
Số tiền thực tế thu được là bảy tỉ lượng. Dù sao thì có người rút chân không gia nhập này cũng là bình thường.
Nhưng dự tính thu tổng thể cả năm nay của Hứa Thanh Tiêu là mười tỉ lượng bạc.
Đây là khái niệm gì?
Thuế của vương triều Đại Ngụy một năm chỉ thu được mười triệu lượng bạc, mặc dù nói Đại Ngụy đang ở trong trạng thái suy tàn nhất nhưng cho dù là khi Đại Ngụy còn cường thị thì ghi chép cao nhất chẳng qua cũng chỉ thu được hơn hai mươi triệu lượng bạc mà thôi.
Một trăm triệu lượng này của Hứa Thanh Tiêu đồng nghĩa với thu nhập một trăm năm của Đại Ngụy, chẳng khác gì năm năm quốc thuế vào thời kỳ cường thịnh.
Con mẹ nó. Tiền cũng quá nhiều rồi.
Cố Ngôn nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, rốt cuộc cũng nói ra câu nói kia.
“Hứa Thủ Nhân, ngươi đúng thật là quá... thông minh luôn.”
Cố Ngôn thay đổi cách nói, ánh mắt mang vẻ nổi giận đùng đùng của ông ta trong nháy mắt hóa thành tràn đầy ý cười.
Nụ cười vô cùng đắc ý.
Một tỉ lượng đó.
Đây là khái niệm cỡ nào? Có số tiền kia, Đại Ngụy còn sợ không phát triển nổi nữa sao? Hộ bộ sắp bay lên luôn rồi, Đại Ngụy cũng sắp bay lên luôn rồi.
Cố Ngôn chỉ cảm thấy sung sướng từ đầu đến chân, đến cả ngón chân cũng thấy thật sung sướng.
Ha ha ha!
Hứa Thủ Nhân, quả nhiên ngươi đúng là đại tài vạn cổ.