Chương 567: Lão Phu Sẽ Chết Tại Đây, Có Nhảy Xuống Đây Cũng Không Đồng Ý! Ai Nha, Thật Là Thơm! (1)
Cố Ngôn kích động đến cười không ngậm được mồm, thái độ càn rỡ ngang ngược trước đó cũng đã thay đổi, thay vào đó lại là có hơi... Nịnh nọt.
“Thủ Nhân à, mấy ngày gần đây có mệt không hả? Dòm sắc mặt của ngươi xem khó coi chưa kìa, thức đêm nhiều lắm đúng không?”
“Sao ngươi lại uống loại trà lạnh này chứ, ngày mai lão phu sẽ cho người về nhà ta lấy một ít hồng trà Vũ Di, là loại trà thượng phẩm trong thượng phẩm đó.”
“Thủ Nhân à, không phải lão phu nói ngươi chứ, người trẻ tuổi đừng ỷ sức khỏe còn tốt, cần phải chú ý nghỉ ngơi.”
Cố Ngôn nói với vẻ mặt đầy quan tâm, có còn chút xíu phách lối nào nữa đâu.
Bên trong học đường Thủ Nhân, người của Hộ bộ và đám người đọc sách thì đang mang vẻ mặt tràn đầy sự tò mò nhìn về phía trong phòng, bọn họ không nhìn thấy gì cả, chỉ vừa nghe thấy Cố Ngôn nổi trận lôi đình.
Vốn cho rằng sẽ còn ồn ào nữa.
Thật không ngờ đột nhiên Cố Ngôn lại không nói gì nữa.
Chẳng lẽ là bị đánh rồi?
Không thể nào chứ, Hứa Thanh Tiêu có to gan nhưng cũng không thể nào trực tiếp ra tay mới đúng? Bọn họ cực kì tò mò, cực kì không hiểu.
Mà ở trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu nhìn Cố Ngôn nói chuyện với dáng vẻ như vậy thì thật sự có hơi bất đắc dĩ.
“Cố Thượng thư, tốt xấu gì ngài cũng là Thượng thư đại nhân đó, ngài như vậy thuộc hạ không chịu nổi.”
Hứa Thanh Tiêu có chút tức giận nói.
Hắn cực cực khổ khổ làm việc ở nơi này mà ông vừa đến đây thì đã nổi giận đùng đùng, ai mà dễ chịu cho được?
Nghe xong lời này, Cố Ngôn lập tức nhận ra được Hứa Thanh Tiêu ít nhiều gì cũng đã có hơi giận dỗi, nhưng ông cũng không có chút khó chịu nào mà thay vào đó, ông cười ngượng ngùng.
“Thủ Nhân điệt nhi à, ngươi còn xưng thuộc hạ gì chứ, chúng ta là thúc thúc điệt nhi mà, mới vừa rồi là lời nói và hành động của thúc thúc có chút không hợp, thất lễ rồi thất lễ rồi, ngươi cũng đừng để trong lòng.”
“Ha ha ha, Thủ Nhân điệt nhi, người đời đều nói ngươi bụng dạ rộng lượng, thúc thúc già rồi, tính khí có hơi thất thường, ngươi không thể nhường cho thúc thúc xíu nào sao?”
Cố Ngôn cười ha hả, không xấu hổ chút nào. Có gì phải xấu hổ?
Một tỉ lượng bạc đó, nếu như bây giờ có người nói cho Đại Ngụy một tỉ lượng, bảo Cố Ngôn ông dập đầu cũng được nữa, thậm chí là quỳ xuống để cho người khác lên làm Hộ bộ Thượng thư cũng được, đây không phải chỉ là nói quá thôi đâu.
Không nói gì khác, chỉ nói đến số tiền đưa ra thật sự là nhiều quá mức!
“Được rồi, Cố thúc thúc, chúng ta đừng chơi kiểu này nữa. Sổ sách này thúc có hài lòng hay không?”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy cười nói, rồi lấy cho Cố Ngôn một chiếc ghế.
“Hài lòng, hài lòng, còn gì mà không hài lòng nữa.”
“Thủ Nhân à, ngươi đúng thật là đại tài mà, năm đó lão phu đã nhìn ra được ngươi chính là đại tài của Hộ bộ, đáng tiếc là bệ hạ lại cho ngươi đi Hình bộ chịu khổ hết một tháng, lão thất phu Trương Tĩnh kia lại còn chèn ép ngươi, làm cho ngươi ăn không ngồi rồi.”
“Thật sự đúng là một lão thất phu mà.”
Cố Ngôn cười đến nỗi có thể nói là mặt tràn đầy nếp nhăn. Ông ta thật sự là vui lắm luôn, một tỉ lượng, quả thật là từ trên trời rớt xuống mà.
Nhất là đối với loại người như ông ta mà nói, Hộ bộ là thần giữ của, đột nhiên có được một tỉ lượng, lửa giận gì đó đều bị tưới cho tắt.
Thậm chí bây giờ nếu như ai còn không đồng ý chuyện thương quan thì ông sẽ trực tiếp xách đao ra chém hắn.
Mẹ nó, một tỉ lượng bạc đối với Đại Ngụy mà nói đúng thật là một khoản tiền lớn siêu cấp.
Cản đường tài lộc của người ta cũng như là giết cha giết mẹ của người ta vậy.
Cản đường tài lộc của quốc gia cũng giống như là mối nhục Tĩnh thành.
Ai còn dám cự tuyệt?
“Cố đại nhân, ta còn có chuyện muốn nói với ngài một chút.”
“Tất cả bảy tỉ tám trăm triệu lượng bạc ở đây trước mắt đều chỉ là dự toán, nhưng nhất định có một bộ phận thuộc về kiểu tiêu phí khi xúc động nhất thời, chờ sau khi đưa tiền mặt ra thì có một phần sẽ không gia nhập nữa.”
“Nhưng bây giờ bát đại thương đều muốn có được chức quan nhất phẩm, ta đã chiếm một vị trí, còn một vị trí ta đã chọn xong rồi, cũng coi như là lấy người này làm mẫu để hấp dẫn càng nhiều thương nhân bỏ tiền ra hơn.
“Về phần bát đại thương kia thì chỉ có bốn suất có thể ngồi lên vị trí nhất phẩm.”
“Sau khi công khai tin tức này ra ngoài thì ta dám cam đoan thương nhân trong thiên hạ sẽ không còn do dự nghe ngóng nữa mà chỉ sợ sẽ bỏ tiền ra ngay lập tức.”
“Cho nên ta dự tính qua ít ngày nữa số lượng tăng trưởng sẽ càng to lớn, cuối cùng Đại Ngụy có thể sẽ thu được đến một trăm năm mươi tỉ lượng bạc.”
“Chênh lệch khoảng hai thành, sẽ không thiếu quá nhiều, cũng sẽ không dư quá nhiều, sau đó hằng năm đều có thể dựa vào lợi nhuận một trăm triệu lượng này hoặc là hai trăm triệu lượng từ việc thu thuế, chủ yếu vẫn là phải xem Đại Ngụy phát triển như thế nào.”
“Sau khi công trình guồng nước được làm xong, Đại Ngụy có lương thực, bách tính cơm no áo ấm, thương nhân sẽ càng ngày càng nhiều, kinh tế cũng sẽ càng ngày càng tốt, như vậy thì sẽ có ngày càng nhiều thương nhân gia nhập.”
“Cố đại nhân, Thanh Tiêu hỏi một câu nữa, con đường thương quan này, ngày đồng ý hay là không đồng ý?”
Hứa Thanh Tiêu nói ra lợi ích bên trong ra một cách rõ ràng.
Cuối cùng lại hỏi Cố Ngôn, có ủng hộ bệ hạ mở ra con đường thương quan Đại Ngụy hay không.
“Đồng ý!”
“Ccon mẹ nó ai dám không cho phép, lão phu chém hắn.”
Sau đó Cố Ngôn trực tiếp đứng dậy, không có chút hình tượng Thượng thư nào, há mồm ngậm miệng đều là con mẹ nó.
Đủ để chứng minh ông ta đang kích động bao nhiêu.
Cái này còn không ủng hộ?
Một trăm năm mươi tỉ lượng bạc? Mỗi năm gia tăng thêm một trăm triệu lượng hoặc là hai trăm triệu lượng, đây chính là thu nhập gấp bội đấy.
Đồng thời, theo sự ngày càng phồn hoa hưng thịnh của Đại Ngụy, thu nhập lại càng ngày càng nhiều, điều này có gì mà không tốt?
Chẳng qua sau khi nói xong lời này, Cố Ngôn vẫn không nhịn được mà tiếp tục mở miệng nói:
“Thủ Nhân à, lão phu không có ý gì khác, chỉ là cho thương nhân nhiều chỗ tốt như vậy, có phải là có hơi... Không tốt lắm không?”