Chương 574: Triều Đình Rất Đơn Thuần, Thứ Phức Tạp Chính Là Con Người, Lễ Bộ Thượng Thư Bật Khóc Rồi (2)
Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn nói quá nhiều, tránh bị nói mình chèn ép Hoa Tinh Vân.
Tuy nhiên, hiện tại Hoa Tinh Vân chẳng qua chỉ là một Quyển lại, có một số việc tốt nhất không nên can thiệp vào, có Hoa Tinh Vân hay không cũng không có ý nghĩa gì.
Và còn một điểm, hẳn là mọi người đều đã biết việc giữa quan lại và thương nhân, Hoa Tinh Vân bất giác mang lại cho Hứa Thanh Tiêu cảm giác biết rõ cố hỏi, còn có cả kế hoạch trong tay.
Nói thật Hứa Thanh Tiêu cũng không cho rằng Hoa Tinh Vân không suy xét đến vấn đề nhân tính, nhưng hắn vẫn muốn giao bản chiến lược này cho chính mình, đây là vì sao?
Đang cố ý để cho mình xem thường hắn sao?
Có khả năng này lắm, nhưng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, không được tùy tiện đổ oan cho một người, chỉ là tình huống trước mắt không quá quen thuộc, tốt nhất nên đề phòng một chút.
“Được rồi, Hoa huynh đi về trước đi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn còn có việc khác cần xử lý, dự tính trở về nghỉ ngơi một chút.
"Vâng, Hứa đại nhân đi thong thả, thuộc hạ cáo lui.”
Hoa Tinh Vân khom lưng, sau khi cung tiễn Hứa Thanh Tiêu rời đi, hắn không có nghĩ nhiều, bay thẳng đến Văn cung Đại Ngụy.
Thật sự không hề oán giận hay phẫn nộ, mà có vẻ vô cùng bình thản.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu trở lại trong phòng.
Cố Ngôn còn đang vui tươi hớn hở mà tính sổ sách, mỗi khi có một phần ngân lượng tăng lên, nụ cười trên mặt ông ta lại rạng rỡ hơn một chút.
Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu trở về, Cố Ngôn nói như tranh công.
“Thủ Nhân, ngươi có biết trong lúc ngươi đi mất, đã có thêm bao nhiêu bạc không?”
Cố Ngôn kích động nói.
“Bao nhiêu?”
Hứa Thanh Tiêu hơi tò mò, nhưng đầu óc còn thấm chút men say.
“Tám mươi triệu lượng! Khoảng tám mươi triệu lượng đó! Ha ha ha ha, sắp sửa vượt hạn mức támt răm triệu lượng rồi, trước đó ngươi nói một tỉ rưỡi lượng, lão phu thấy hơi khó tin.”
“Nhưng hiện tại, lão phu tin, hoàn toàn tin rồi.”
Cố Ngôn kích động vô cùng.
Lần này Hứa Thanh Tiêu đi ra ngoài ước chừng hơn hai canh giờ, chỉ là riêng khoản tính toán sổ sách trong hơn hai canh giờ, số tiền thu vào đã thêm vào tám mươi triệu lượng bạc trắng, thử hỏi làm sao mà hắn có thể không kích động cho được? Làm sao có thể không vui cho được?
Chợt ngẫm lại khoản thu nhập hàng năm của quốc khó, cùng lắm chỉ có một trăm triệu lượng. Khi vận khí tốt, thu hoạch được mùa, cũng chỉ có một trăm triệu năm trăm ngàn lượng, hiện tại hơn hai canh giờ, liền thêm vào tám mươi triệu lượng bạc.
Đúng là đi cướp tiền mà.
Ờ, không, ăn cướp cũng đâu thể nhanh như vậy nhỉ?
“Ừ, tính rất khéo.”
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, sau đó nằm thẳng ra giường, hắn còn hơi say, muốn nghỉ ngơi một chút, không ngủ trong một khoảng thời gian liên tục là việc nhỏ, uống rượu thì lại có chút khó chịu.
Ngon thì cũng khá ngon đó, nhưng lại không phải loại rượu đế uống vào êm dịu trơn tuột, mà là cái loại rượu mạnh cực kỳ kích thích giống như lửa đốt, thật sự là hơi khó chịu.
“Thủ Nhân, sao ngươi lại say bí tỉ thế hả, ai rủ rê ngươi uống rượu? Đám võ tướng già mà mất nết kia hả?”
“Đám già ôn dịch đó chỉ biết chuốc rượu, Thủ Nhân, sau này bớt bớt qua lại với bọn họ đi, một lũ thất phu.”
Cố Ngôn có chút tức giận mà mắng nhiếc, nhưng hắn không phải mắng Hứa Thanh Tiêu, mà là mắng đám thất phu kia dạy hư Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu nằm ở trên giường, không có ý kiến với lời nói của Cố Ngôn.
Văn võ đối địch là một việc hết sức bình thường.
Trước mắt Hứa Thanh Tiêu cần phải suy nghĩ một vài việc.
Thứ nhất, chuyện dị thuật.
Hứa Thanh Tiêu bất giác có một loại trực giác, sắp đến rồi, đây là một loại trực giác không tên.
Thứ hai, chuyện võ đạo.
Mặc dù đã tránh được thẩm tra, bản thân cũng phải nhanh chóng tăng cảnh giới võ đạo và thoát khỏi dị thuật càng sớm càng tốt, nếu không thì sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện.
Thứ ba, thanh kiếm dân tâm.
Bản thân phải nhanh chóng rèn ra thanh kiếm Dân tâm này, như vậy có thể đề phòng một số người âm thầm chống lại mình.
Thứ tư, phát triển Đại Ngụy.
Nếu như thu được số tiền này rồi, có thể trực tiếp vận hành công trình guồng nước, hơn nữa không chỉ là năm mươi quận, còn có thể trực tiếp bao phủ phân nửa Đại Ngụy, những việc còn lại cũng không phải là không có tiền.
Mà là chưa xử lý được phiên vương, không thể làm việc miễn phí cho đám phiên vương đó, nhất định phải để địa bàn của mình phát triển trước rồi tính sau.
Hơn nữa còn rất nhiều thứ cần dùng đến tiền, đừng thấy một tỉ lượng bạc trắng là rất nhiều, nếu phải chi ra thì thật sự không đủ chi. Có lương thực rồi, bước tiếp theo là tu sửa cầu đường, nâng cao năng lực kinh tế.
Nếu muốn làm giàu trước hết phải tu sửa đường sá, mọi người đều hiểu đạo lý này, lại còn phải phải thành lập một cơ quan tổ chức có chuyên môn, chi ngân sách nghiên cứu phát minh các đồ vật có thể nâng cao năng suất sản lượng, và tìm kiếm những loại cây trồng như khoai tây.
Mỗi một việc đều phải chi ra khoản tiền rất lớn, tích lũy lên chính là con số trên trời.
Bốn việc này khiến cho Hứa Thanh Tiêu bỗng dưng thấy hơi mệt mỏi.
Có điều nếu giải quyết được bốn việc này, bản thân sẽ thật sự được ăn không ngồi rồi, ăn uống vui chơi, tận hưởng sung sướng.
Mỗi ngày đến Đào Hoa am tâm tình cùng muội tử, rảnh rỗi đi tham gia một vài thi hội.
Nói thật lòng, từ khi tới kinh đô Đại Ngụy, Hứa Thanh Tiêu không chủ động đi kết bạn với một số quyền quý, cũng chưa từng đi tham gia mấy yến hội nhỏ.
Cứ như thế này, chỉ sợ phải cô độc sống nốt quãng đời còn lại.
Ngay khi Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ lung tung, giọng của Cố Ngôn bỗng nhiên vang lên.
"Thủ Nhân này, lão phu hỏi ngươi một chuyện."
"Nhất phẩm có sáu vị trí, ngươi một cái, còn có một người được ngươi định sẵn, tám thương hội lớn đều đang tranh đoạt bốn vị trí còn lại."
"Hay là chúng ta tìm bệ hạ bàn bạc, đặt thêm bốn vị trí nữa, bằng không thiếu một vị trí sẽ mất một trăm triệu lượng đó."
Cố Ngôn nhắc tới một vấn đề mấu chốt, nhất phẩm chỉ có sáu vị trí, Hứa Thanh Tiêu một cái, Trương Như Hội một cái, còn lại bốn cái bán bốn trăm triệu lượng, nhưng tám thương hội lớn sẽ tranh nhau chen lấn muốn được vào một vị trí.
Cố Ngôn hiểu lý luận Tiếp thị bỏ đói, nhưng vấn đề là phải mất một thứ, chính là một trăm triệu lượng bạc, ông takhông nỡ.
"Yên tâm, Cố đại nhân, ta đã nghĩ được cách rồi."
"Vị trí nhất phẩm chắc chắn không thể thêm vào rồi, nhưng quan tuần tra vẫn để trống, một vị trí một trăm triệu lượng, ngươi nghĩ bọn họ có muốn không?"
Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
Lời vừa được thốt ra, Cố Ngôn lập tức có tinh thần.
"Tuần tra?"