Chương 580: Lại Muốn Ta Làm Thơ? Có Phiền Hay Không! Hứa Thanh Tiêu Giả Vờ Ngầu Lòi! (1)
"Không liên can đến các ngươi, ta muốn tìm Hứa Thủ Nhân."
Vương Tân Chí lười để ý đến đám người này, vẫn gào thét bảo Hứa Thanh Tiêu cút ra đây.
"Vương đại nhân!"
"Ngài làm sao vậy?"
Đúng lúc này, giọng của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Hắn từ trong phòng đi ra, thấy Vương Tân Chí đằng đằng sát khí, không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Đi vào rồi nói."
Vương Tân Chí không phí lời, đi thẳng vào trong phòng, có một số việc vẫn là không tiện nói ở bên ngoài.
Vào phòng.
Vương Tân Chí trực tiếp đóng cửa lại, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa Thủ Nhân, lão phu hỏi ngươi ba câu, ngươi hãy trả lời cho thành thật."
Vương Tân Chí lên tiếng, có vẻ hơi đi thẳng vào vấn đề.
"Vương đại nhân, ngài nói đi."
Trong phòng, Hứa Thanh Tiêu tỏ vẻ rất bình tĩnh.
"Thứ nhất, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, lão phu ở trong triều đình đã đắc tội gì với ngươi chưa?"
Đây là câu hỏi đầu tiên của Vương Tân Chí.
"Chưa."
Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng đưa ra trả lời, mặc dù Vương Tân Chí là đại Nho của Văn cung Đại Ngụy, nhưng ở trong triều chưa từng nhằm vào mình.
"Được."
"Thứ hai, cho dù lão phu thân là đại Nho của Văn cung Đại Ngụy, cũng chỉ từng nói ngươi hai câu ngông cuồng, nhưng việc này không thể xem là quá đáng đúng chứ?"
Vương Tân Chí tiếp tục hỏi.
"Không quá đáng."
Hứa Thanh Tiêu cũng thành thật trả lời.
Không sai, chẳng qua chỉ nói mình vài câu cuồng vọng, nếu phải nói thì thật sự không hề quá đáng.
"Thứ ba, quan bào quan phục của ngươi, bao gồm cả nghi trượng v.vv... Có cắt xén gì thứ gì của ngươi không?"
Đây là câu hỏi thứ ba của Vương Tân Chí.
"Không có."
Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu.
"Tốt! Nếu lão phu chưa từng làm chuyện có lỗi với Hứa Thủ Nhân người, dựa vào cái gì ngươi báo cho văn võ cả triều, lại không thông báo cho lão phu?"
Mắt thấy Hứa Thanh Tiêu liên tục phủ nhận ba lần, Vương Tân Chí nhịn không được mở miệng.
"Thông báo cho văn võ cả triều?"
"Vương đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, thật ra ta chỉ là quên mất."
Hứa Thanh Tiêu ngượng ngập cười một tiếng và giả vờ quên.
"Đừng bày trò này với ta, coi lão phu là đứa con nít ba tuổi sao? Văn võ toàn triều ngươi không bỏ sót người nào, mà lại quên mất Lễ bộ ta."
"Hứa Thủ Nhân, ngày hôm nay lão phu và ngươi phải nói chuyện rõ ràng, nếu ngươi không cho lão phu một lời giải thích, lão phu sẽ không đi đâu hết."
Vương Tân Chí nổi giận đùng đùng nói.
Ông ta càng nghĩ càng giận, càng nghĩ cũng càng cảm thấy ấm ức.
"Vương đại nhân."
"Được thôi, nếu ngươi đã đoán được, vậy thì hạ quan sẽ không vòng vo nữa."
"Lần này không cho Lễ bộ ngân lượng là vì hai chuyện. Thứ nhất muốn lấy thêm chút tiền cho Lễ bộ, thứ hai hạ quan có một việc muốn nhờ Vương đại nhân đi làm."
Nếu đã nói đến mức này, Hứa Thanh Tiêu dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, không vẽ thêm nhiều chuyện linh tinh.
"Muốn lấy thêm ít tiền cho Lễ bộ?"
"Lấy làm sao đây?"
Vương Tân Chí cũng rất phấn khích khi nghe thấy có tiền, chỉ là ông ta không hiểu Hứa Thanh Tiêu có ý gì.
Lấy cho Lễ bộ thêm ít tiền, lấy kiểu gì đây?
Về phần Hứa Thanh Tiêu nói nhờ mình làm việc, cái này không quan trọng, chỉ cần cho đủ tiền thì muốn làm cái gì cũng được.
"Vương đại nhân, ta hỏi ngươi, lần này sứ thần phiên bang đưa bao nhiêu ngân lượng?"
Hứa Thanh Tiêu thong thả lấy ra một bình trà, rót cho Vương Tân Chí một ly, có điều phát hiện trà đã lạnh, lập tức đứng dậy chuẩn bị pha lại một bình.
Nhưng Vương Tân Chí giữ lấy Hứa Thanh Tiêu nói.
"Trước nói, lạnh chút cũng không sao, lá trà không sợ lạnh, đừng lãng phí."
Vương Tân Chí ngăn cản Hứa Thanh Tiêu, nhấp một ngụm, sau đó có chút hài lòng gật gật đầu nói: "Trà ngon."
Phải nói Lục bộ Đại Ngụy đều là người nghèo khổ, đường đường là thượng thư ngay cả trà nguội cũng cảm thấy ngon.
"Lần này tất cả quà mừng mà sứ thần phiên bang đưa tới ước chừng mười bốn triệu lượng bạc trắng."
Vương Tân Chí đưa ra câu trả lời
"Mười bốn triệu lượng bạc?"
"Ôi, đám man di này thật là dám nghĩ dám làm."
Hứa Thanh Tiêu cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hắn có vài phần khinh miệt và xem thường sứ thần phiên bang. Vương Tân Chí lại không thèm quan tâm, bởi vì ông ta cũng xem thường.
Mười bốn triệu lượng bạc trắng.
Trước kia làm gì dâng tặng nhiều như vậy? Đơn giản chỉ là lợi dụng cơ hội này, muốn Đại Ngụy đáp lễ lại nhiều hơn mà thôi.
Lòng lang dạ thú, ông ta không thể không biết.
"Vậy Vương đại nhân dự định đáp lễ bao nhiêu?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi tiếp.
"Không thể gấp mười lần gấp năm lần, gấp ba lần cũng hơi nhiều, lão phu nghĩ hoàn trả gấp đôi đi."
Vương Tân Chí đưa ra đáp án của mình, gấp mười lần gấp năm lần thì đừng nghĩ tới, cứ hoàn trả gấp đôi thôi, hai ngàn tám trăm vạn lượng.
"Gấp đôi? Đại Ngụy đưa ra được hai mươi tám triệu lượng không?"
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nói.
"Không phải đã nhận nhiều tiền như vây sao?"
Vương Tân Chí vô ý thức mở miệng, nhưng giọng của Hứa Thanh Tiêu trực tiếp vang lên.
"Cũng đâu phải ngân lượng của Lễ bộ, hiện tại vẫn là ngân lượng của Hộ bộ, chưa được đưa vào quốc khố."
"Vương đại nhân ngài để tay lên ngực tự hỏi đi, đám người này lòng lang dạ thú, biết rõ hiện giờ Đại Ngụy quốc khố trống rỗng mà vẫn tới xin xỏ phần thưởng."
"Trong bụng dạ có ý đồ gì, chẳng lẽ ngài không biết sao?"
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, ngân lượng của quan thương không thể vào trong đó, quốc khố có tiền nhưng đều là chuẩn bị cho công trình guồng nước, lấy ở đâu ra để đưa cho sứ thần phiên bang?
Đưa cho một đám vô ơn?
Nếu như Đại Ngụy đang ở trong thời kỳ cường thịnh, ngươi nói cho một chút thì cứ cho một chút thôi, coi như dùng tiền mua thanh danh, cũng không sợ các ngươi kêu gào.
Nhưng hiện tại đưa cho tiền rồi, người ta vui vẻ đến kinh đô Đại Ngụy ăn sung uống sướng, toàn bộ để cho Đại Ngụy tới thanh toán thì cũng thôi đi, còn vô cùng hoan hỉ mang theo tiền về nhà?
Sau này nếu như Đại Ngụy không ổn, đám sứ thần phiên bang này sẽ đến giúp đỡ sao? Đáp án rõ ràng.
Chắc chắn sẽ không đến giúp đỡ, không mượn gió bẻ măng đã là chuyện tốt rồi.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu nhất định không bằng lòng để tiền lọt ra ngoài, bản thân cực khổ kiếm ra tiền, muốn cho thì tự thân các ngươi đi mà cho.
Lại thêm việc ở Đào Hoa am, Hứa Thanh Tiêu chưa có quên đâu, dựa vào bộ dạng đó của đám phiên bang, bảo mình đưa tiền à?
Có cục phân nha.