Chương 582: Lại Muốn Ta Làm Thơ? Có Phiền Hay Không! Hứa Thanh Tiêu Giả Vờ Ngầu Lòi! (3)
Nếu ngươi không nghe theo ta, được thôi, ngươi tự mình xử lý. Nếu Cố Ngôn có thể lấy ra mười bốn triệu lượng bạc cho ngươi đáp lễ, vậy coi như tầm nhìn của Hứa Thanh Tiêu ta hạn hẹp.
Mấy lời này của Hứa Thanh Tiêu gần như dồn Vương Tân Chí vào đường chết.
Nguyên nhân rất đơn giản, Cố Ngôn là ai? Văn võ cả triều có ai không biết tên thần giữ của này, phàm là bản thân dám mở miệng đòi mười bốn triệu lượng, Cố Ngôn sẽ trực tiếp xáng cho một bạt tay.
Mà bây giờ nếu như đồng ý Hứa Thanh Tiêu, có thể nhận được ba mươi triệu lượng.
Hai lựa chọn bày trước mặt, chỉ cần không phải người ngu đều biết nên chọn cái gì.
"Ôi!"
"Cũng không biết làm sao đám dị tộc phiên bang lại chọc vào ngươi."
"Được rồi, đồng ý, cứ làm theo ý của ngươi thôi."
Vương Tân Chí gần như không hề do dự, trực tiếp đồng ý với Hứa Thanh Tiêu.
Hết cách, không đồng ý với Hứa Thanh Tiêu thì đồng ý với ai đây?
Không thể đi tìm Cố Ngôn đòi tiền. Làm vậy không phải tự chuốc nhục nhã sao?
Tuy rằng làm theo ý của Hứa Thanh Tiêu sẽ dễ dàng rước lấy phiền phức từ việc ngoại giao, nhưng ít ra Lễ bộ của mình có ba ngàn vạn lượng bạc trắng.
Về phần có đánh nhau thật thì cũng chuyện của Binh bộ, liên can gì đến ta.
"Vương đại nhân anh minh."
Nghe thấy Vương Tân Chí đồng ý, Hứa Thanh Tiêu bật cười nói.
"Anh minh cái rắm, thế bao giờ đưa ngân lượng cho Lễ bộ?"
Đã ra quyết định rồi, Vương Tân Chí trực tiếp hỏi Hứa Thanh Tiêu bao giờ đưa tiền.
Hiện tại hắn không có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn kiếm tiền.
"Một tháng chín, đến nhận cùng lúc với năm bộ môn khác."
Hứa Thanh Tiêu trả lời.
"Được!"
"Hứa Thủ Nhân, chuyện này dừng tại đây, nhưng có một chuyện lão phu nói trước với ngươi."
"Lần sau xảy ra chuyện như vậy, cứ tới tìm lão phu thương lượng, không cần phải vòng vo thế này."
"Còn có một điều, coi như lão phu nhắc nhở ngươi."
"Văn cung Đại Ngụy rất thâm sâu, nếu như có thể, tốt nhất đừng tiếp tục giằng co nữa, đặc biệt là ngươi đừng đụng vào người đọc sách của Văn cung Đại Ngụy."
"Hiện tại vẫn chưa phải lúc tranh chấp giữa các học phái, ngươi hiểu chứ?"
Ý tứ trong mấy câu đầu của Vương Tân Chí rất đơn giản, đừng cô lập hắn.
Nhưng ý tứ của câu sau lại có chút kỳ lạ, là đang nhắc nhở, chứ không phải cảnh cáo.
"Học trò hiểu."
Hứa Thanh Tiêu nghe xong, không khỏi khẽ gật đầu, cúi đầu về hướng Vương Tân Chí.
Văn cung Đại Ngụy rất thâm sâu, Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ điều này, Vương Tân Chí đang nhắc nhở mình đừng tiếp tay làm việc xấu.
Nhất là việc tranh chấp giữa các học phái.
Cho dù bản thân có hoành hành làm loạn thế nào đi chăng nữa, suy cho cùng vẫn là ân oán cá nhân, tỷ như Nghiêm Lỗi và Tôn Tĩnh An rất khó chịu với mình, các đại nho khác cũng chỉ ra mặt một cách tượng trưng vậy thôi.
Nhưng nếu như mình thật thu nhận nhiều học đồ, đồng thời bắt đầu tranh chấp giữa các học phái thì không còn là chuyện giỡn chơi nữa rồi. Không phải nói là không được phép làm vậy, mà là nhất mạch Chu Thánh sẽ tập hợp sức mạnh trấn áp học phái của Hứa Thanh Tiêu.
Dù sao học phái của Hứa Thanh Tiêu, hoàn toàn đối lập với Chu Thánh, nếu học phái khác cũng sẽ không kịch liệt quá mức.
Mỗi người đều có tư tâm.
Cho dù là đại Nho cũng sẽ có tư tâm của bản thân, thậm chí dù là thánh nhân cũng có tư tâm, trừ phi là người không có tình cảm và dục vong, bằng không ai mà không có tư tâm?
Nói rộng ra thì thế giới này không có hắc ám, tất cả mọi việc chẳng qua là đối lập với nhau thôi.
"Vương đại nhân, lấy đồ này, nhớ in ấn, đừng để người ta dùng tay viết, trực tiếp đóng ấn là được."
Hứa Thanh Tiêu giao bài thơ mình viết xong cho đối phương.
Loại in ấn này không có giá trị gì lớn, muốn lấy ra đi bán thật thì một ngàn lượng là giá chót.
Bản in liệu có tác dụng gì? Hơn nữa số lượng còn nhiều, mấy vạn sứ thần phiên bang, mỗi quốc gia một phần, đông người thì cho hai phần, tính ra cũng phải mấy chục vạn lượng bạc trắng.
Ôi, quả nhiên là rộng rãi.
Hứa Thanh Tiêu thầm cảm khái.
Còn Vương Tân Chí cầm giấy tuyên và rời khỏi trường học Thủ Nhân.
Đợi đến khi Vương Tân Chí rời khỏi trường học.
Kinh đô Đại Ngụy.
Trong vương phủ Hoài Ninh.
Một nam tử đeo mặt nạ đứng trước mặt Hoài Ninh, thái độ của hắn hơi có vẻ kiêu căng, không phải thái độ của một thuộc hạ.
"Văn võ cả triều vậy thay đổi ý định chỉ sau một đêm."
"Hiện giờ thương nhân và quan viên Đại Ngụy tranh trước đoạt sau nhảy vào cái hố này."
"Một khi thương nhân các nơi đưa ngân lượng đến kinh đô, công trình guồng nước nhất định sẽ thuận lợi phát triển, rốt cuộc bên trong việc này đã xảy ra chuyện gì? Mong vương gia cho hay."
Nam tử đeo mặt nạ lên tiếng, hắn dò hỏi Hoài Ninh thân vương, vì sao chỉ trong một đêm, văn võ bá quan lần lượt thay đổi ý nghĩ, ủng hộ hệ thống quan thương.
Nghe đối phương dò hỏi, Hoài Ninh thân vương ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt hắn bình tĩnh, nâng chung trà lên chậm rãi uống một ngụm.
"Là Hứa Thanh Tiêu."
Buông chiếc ly xuống, Hoài Ninh thân vương bình tĩnh lên tiếng, nói ra chân tướng.
"Lại là Hứa Thanh Tiêu sao?"
"Người này quả nhiên là đại tài, công trình guồng nước là do hắn thúc đẩy, cũng là hắn làm văn võ bá quan thay đổi ý định chỉ trong một đêm."
"Hiện giờ văn võ cả triều đều không đồng ý với hệ thống quan thương, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại có thể hóa hiểm thành an."
"Này người, có thể chiêu vào dưới trướng chúng ta, làm việc cho chúng ta hay không?”
Nam tử đeo mặt nạ hơi có vẻ kinh ngạc, đồng thời không khỏi lên tiếng, dò hỏi có thể mời gọi Hứa Thanh Tiêu hay không.
"Không được."
Hoài Ninh thân vương lắc đầu.
"Vì sao? Là bởi vì Hoài Bình sao?"
Nam tử đeo mặt nạ trực tiếp mở miệng.
"Cũng không phải, cái chết của Hoài Bình, mặc dù lão phu thương tâm, cũng hận Hứa Thanh Tiêu thấu xương, nhưng đứng trước đại sự, con trai ta cũng chẳng là gì."
"Chỉ là Hứa Thanh Tiêu bày tỏ lập trường, lập ngôn vì bách tính, tâm tính người này kiên cường như sắt thép, hắn là một vị quan tốt, quan phụ mẫu chân chính."
"Để hắn gia nhập vào chúng ta, dẫn đến chiến tranh tai họa, chỉ sợ hắn sẽ không bằng lòng, càng không đồng ý."
Hoài Ninh Thân vương nói ra nguyên nhân.
Mặc dù ông ta ghét Hứa Thanh Tiêu, nhưng ông ta cũng không phủ nhận tài hoa cùng phẩm chất của Hứa Thanh Tiêu.
"Thì ra là thế."
Nam tử đeo mặt nạ khẽ gật đầu, sau đó hắn tiếp tục mở miệng.
"Nếu hắn không thể dốc sức cho chúng ta…"
"Vậy thì tại sao không diệt trừ hắn đi?"
Hắn lên tiếng nói, có vẻ hơi nghi hoặc.