Chương 587: Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu (2)
Trương Tĩnh tiếp nhận hồ sơ.
Ông ta cúi đầu nhìn.
Chỉ một cái liếc mắt, trong ánh mắt Trương Tĩnh toát ra một tia lạnh lùng.
Sau một khắc, Trương Tĩnh đứng dậy, hai vị thị lang vừa thấy tình huống như vậy, cũng đứng dậy theo.
"Thượng thư đại nhân, chúng ta đi về xử lý công sự trước."
Phùng Kiến Hoa mở miệng, sau đó liền cùng Lý Viễn rời khỏi phòng.
Đợi hai người rời khỏi phòng.
Trương Tĩnh lập tức cất giọng.
"Ngươi xem qua phần hồ sơ này chưa?"
Trương Tĩnh hỏi.
"Thuộc hạ không thể phụ trách sự việc này, nên không dám xem, mực đóng dấu hồ sơ vẫn còn đó, xin thượng thư minh giám."
Người đối diện khom lưng, có chút run rẩy nói.
"Ừ."
"Sự việc này liên can trọng đại, mặc kệ là thật hay giả, ngươi đừng tham dự vào, cũng không liên quan gì đến ngươi."
"Biết chưa?"
Trương Tĩnh lên tiếng, mặt trên hồ sơ có viết rõ Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật.
Việc này cũng không phải chuyện nhỏ.
Nếu làm lớn chuyện, nó sẽ giáng một đòn cực mạnh vào Hứa Thanh Tiêu.
Cho nên hắn nhất định phải ngăn chặn, ngăn chặn thật chặt chẽ.
Hiện giờ Đại Ngụy, sắp lung lay sụp đổ trong mưa gió, khó khăn lắm mới xuất hiện một vị đại tài như thế này. Nếu như thật sự xảy ra nguy hiểm gì, vậy thì quốc vận của Đại Ngụy thật sự sẽ đi đến hồi kết.
Vì vậy, dù phải mang tiếng xấu, dù phản bội lại lương tâm, ông ta cũng không sẽ xử lý việc này.
Dìm chặt không buông.
Đương nhiên, đây là dự tính xấu nhất.
Dù sao ông ta không tin Hứa Thanh Tiêu lại tu luyện dị thuật.
Nghĩ tới đây, Trương Tĩnh không khỏi đặt hồ sơ này vào trong nội các, ông ta không mở ra.
Mở ra sẽ chứng minh mình xem rồi, mà đã xem thì nhất định phải thụ lí, ông ta biết đạo lý này.
Không mở ra, có thể tìm rất nhiều lý do, mình không có thời gian xem, mình tạm thời không muốn xem, dù sao bản thân đường đường là Thượng thư, không lẽ lại không có quyền lợi này?
"Lão phu muốn đi tìm Thủ Nhân."
Sau khi cất hồ sơ vụ án, Trương Tĩnh dự định đi tìm Hứa Thanh Tiêu một chuyến, nhưng hắn nhanh chóng dập tắt ý định này.
Vẫn nên dìm xuống thôi.
Mình thân là Hình bộ Thượng thư, đối phương dám giao hồ sơ tới, cũng đủ để chứng minh đối phương quyết tâm muốn gây phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu.
Nếu mình đi tìm Hứa Thanh Tiêu, chỉ sợ có người âm thầm theo dõi mình, đến lúc đó đây chính là chứng cứ bất lợi.
Trương Tĩnh sành sỏi về mấy chuyện hình phạt bất kỳ ai.
"Thủ Nhân ơi là Thủ Nhân, rốt cuộc ngươi đã chọc đến ai mà lại muốn dồn ngươi vào chỗ chết."
Trương Tĩnh hơi siết chặt nắm tay.
Hiện giờ hảo cảm của hắn đối với Hứa Thanh Tiêu đã tăng gấp bội, thậm chí sẵn lòng chỉ bảo hắn ta như một người nối nghiệp. Chỉ tiếc là, hiện tại Hứa Thanh Tiêu là người của Hộ bộ, nếu không, ông ta thật sự bằng lòng để Hứa Thanh Tiêu trở thành Hình bộ Thượng thư.
Bây giờ biết được sự việc này Trương Tĩnh vừa giận vừa xúc động.
Lúc này.
Trương Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, vòm trời trong xanh không một gợn mây, trông thì tuyệt đẹp, nhưng chẳng biết tại sao, ông ta luôn có cảm giác bão tố sắp kéo đến.
Cùng lúc đó.
Đại Ngụy, kinh đô.
Học đường Thủ Nhân.
Bóng dáng Trình Lập Đông lại xuất hiện tại này.
Y phớt lờ đám Dương Hổ.
Trực tiếp tìm đến Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu đang nghiên cứu phát triển công trình guồng nước liền dừng bút.
Hắn đứng dậy, nhìn Trình Lập Đông đang trực tiếp xông vào.
"Đại nhân."
Dương Hổ mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hứa Thanh Tiêu ngăn lại.
Sau đó Trình Lập Đông đóng cửa phòng.
Nhìn Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa đại nhân."
"Trình mỗ sẽ không nói mấy lời vòng vo, vừa rồi Trình mỗ đi đến Hình bộ, đệ trình một phần hồ sơ."
"Nếu đại nhân bằng lòng hợp tác, Trình mỗ sẽ đích thân lấy lại hồ sơ, cho dù có người biết được, Trình mỗ tin chắc với giao tình giữa ngài và Trương thượng thư, hắn sẽ giấu nhẹm đi, thậm chí không xem đến phần hồ sơ kia."
"Đại nhân, đây là cơ hội cuối cùng."
Trình Lập Đông đi thẳng vào vấn đề, không hề có chút vòng vo nào, báo cho hắn biết ý định của mình khi đến đây
Lần này, ánh mắt y kiên định vô cùng.
Rất hiển nhiên, đây là thông điệp cuối cùng.
Nếu như mình đồng ý, hai bên hợp tác, mọi chuyện còn dễ nói.
Nhưng nếu mình không đồng ý, vậy thì trực tiếp trở mặt.
Hứa Thanh Tiêu không ngờ tới Trình Lập Đông một hai cứ phải xuất hiện vào thời điểm này, trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.
Hắn không nói chuyện, mà đứng chắp tay, lẳng lặng nhìn Trình Lập Đông.
"Trình đại nhân, ngươi còn nhớ lúc ban đầu ở huyện Bình An không."
"Ngươi áp giải ta vào ngục, bảo người bắt chước giả giọng Triệu đại phu."
"Muốn lừa bịp Hứa mỗ, kết quả bị Hứa mỗ nhìn thấu, ngươi có biết là vì sao không?"
Hứa Thanh Tiêu không trả lời, mà nhắc đến chuyện từng trải qua.
"Vì sao?"
Trình Lập Đông có chút hiếu kỳ, hắn thực sự không biết vì sao.
"Bởi vì, Hứa mỗ hiểu rõ lòng người hơn Trình đại nhân."
Hứa Thanh Tiêu lạnh nhạt mở miệng.
Sau đó hắn tiếp tục nói.
"Từ lần đầu tiên ngươi thấy ta ở kinh đô Đại Ngụy, Hứa mỗ rất kinh ngạc, ngươi cho Hứa mỗ biết ngươi đi theo Nghiêm nho rồi."
"Còn bản thân ta biết được ngươi đi theo Nghiêm nho, ta biết ngay giữa chúng ta đã không có bất cứ khả năng hợp tác nào."
"Bọn họ là nho! Trời sinh chán ghét dị thuật yêu ma, hợp tác cũng bọn họ chắc chắn bảo hổ lột da, hơn nữa Hứa mỗ càng nắm chắc một việc, ngươi. . . Đã bước lên một con đường không có lối về."
"Trình đại nhân bây giờ là một quân cờ, một quân cờ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, giữ ngươi đến hiện tại, đơn giản chỉ là dùng để cản trở Hứa mỗ."
"Hơn nữa, trước mắt cũng không phải chỉ một mình ngươi tìm đến Hứa mỗ hợp tác, mà là một nhóm người khác muốn hợp tác với Hứa mỗ."
"Cho nên, nếu Hứa mỗ hợp tác với người chính là lâm vào ngõ cụt. Nhưng nếu Hứa mỗ không cùng ngươi hợp tác, tuy rằng vẫn ở trong tình cảnh tuyệt vọng, nhưng chí ít còn có một chút hy vọng sống."
"Trình đại nhân, nói như vậy, ngươi đã rõ chưa?"
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Hắn nói ra nguyên nhân vì sao không hợp tác cùng Trình Lập Đông.
Bởi vì hiện tại Trình Lập Đông là một quân cờ của Nghiêm nho, thậm chí có thể nói là một quân cờ của đám người đứng sau Nghiêm nho.
Sự tồn tại của hắn chính là chèn ép mình, đẩy mình vào chỗ chết.
Hợp tác là dường chết, tình thế chắc chắn phải chết, tương đương với việc vĩnh viễn bị người nắm giữ nhược điểm.
Có thể tránh thoát không?
Có thể, nhưng tránh thoát như vậy chỉ là tốn công vô ích.
Còn nếu không hợp tác, bị đối phương trở mặt, chí ít bản thân còn có thủ đoạn, chí ít còn có một chút hy vọng sống.
Hứa Thanh Tiêu không muốn trở thành quân cờ cho người ta, nhất là quân cờ của Văn cung Đại Ngụy.
Dù phải chết, cũng phải do chính mình lựa chọn.