Chương 588: Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu (3)
Nhưng khi hắn nói điều này, Trình Lập Đông không khỏi mở miệng nói.
"Hứa đại nhân quả nhiên là miệng lưỡi dẻo quẹo, nhưng Trình mỗ quả thực có thể hợp tác cùng Hứa đại nhân, Trình mỗ có thể phản bội Nghiêm nho, quay lại gia nhập dưới trướng ngài. . . ."
Trình Lập Đông vẫn sử dụng cách nói như thế.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu, hắn thở dài, nhìn qua Trình Lập Đông nói.
"Ngươi vẫn không hiểu hiện tại mình đang ở trong hoàn cảnh nào."
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp lên tiếng, cắt ngang lời nói của đối phương.
Trình Lập Đông không ngốc, mà là chấp niệm quá sâu, cho nên hắn trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu hiểu rằng khi Trình Lập Đông lựa chọn gia nhập vào phe Nghiêm nho, hắn đã chết rồi.
Bởi vì tên này là một nhân vật tép riu, một quân cờ, một quân cờ có số phận đáng thương.
Trình Lập Đông không nói lời nào, y lẳng lặng nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Qua một lúc lâu, Trình Lập Đông lại mở miệng.
"Ý của Hứa đại nhân chính là nhất quyết không hợp tác?"
Y tiếp tục hỏi.
"Ừ."
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Trình Lập Đông cũng khẽ gật đầu, y thật sự không thể hiểu nổi vì sao Hứa Thanh Tiêu lại kiêu ngạo như vậy, nhưng y không suy nghĩ nhiều.
Hắn cúi đầu về phía Hứa Thanh Tiêu và nói.
"Hứa đại nhân, nếu ngươi có thể thoát khỏi kiếp nạn này, Trình mỗ kính nể."
Y nói như thế nói.
Nói xong lời này, Trình Lập Đông quay người rời đi, không ở lại thêm một giây nào.
Bởi vì sự tình đã đi đến nước này, nhiều lời vô ích.
Nhìn thấy Trình Lập Đông rời đi.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu cũng cảm thấy một chút áp lực không thể giải thích được.
Văn cung Đại Ngụy muốn nhắm vào mình.
Bọn họ nhất định đã chuẩn bị đủ các thủ đoạn, chỉ dựa vào dân ý, Hứa Thanh Tiêu thật sự cảm thấy áp lực và khủng hoảng.
"Ngày mai chính là thọ đản của bệ hạ."
"Đợi sau khi thọ đản của bệ hạ thọ đản kết thúc, chắc hẳn bọn họ sẽ làm khó dễ."
Thậm chí Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ đến việc đám người này sẽ ra tay vào thời điểm nào.
Ngay lập tức, Hứa Thanh Tiêu đi vào giường, hắn ổn định lại tâm thần, giao lưu cùng với Triều Ca Phá Tà trong Văn cung.
"Triều Ca huynh trưởng!"
"Phá Tà huynh trưởng!"
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng gọi hai người, sau đó hắn kể đầu đuôi sự tình, cũng như phân tích của mình ra.
Hắn không hi vọng số phận của mình nằm trong tay kẻ khác, vì vậy không có gì sai trái khi chuẩn bị thêm một vài con át chủ bài.
Còn hai người kia sau biết được hoàn cảnh hiện tại của Hứa Thanh Tiêu, không khỏi rơi vào trầm mặc.
Ước chừng gần nửa canh giờ.
Rốt cuộc, giọng nói của Triều Ca vang lên.
"Dân ý trong cơ thể đệ hoàn toàn có thể ngăn cản được sự thăm dò của thiên hạ đại Nho, nhưng nếu bọn họ thỉnh thánh khí đến điều tra sẽ cực kỳ phiền phức."
"Nhưng mà có một biện pháp có thể giúp đệ vượt qua cửa ải khó này."
Triều Ca nói như vậy.
Nghe nói như thế, Hứa Thanh Tiêu lập tức phấn chấn.
"Xin huynh trưởng cho hay."
Hứa Thanh Tiêu nói.
"Biện pháp rất đơn giản, ta và Phá Tà huynh kích hoạt thiên địa Văn cung cho đệ, có thể chống lại uy lực của thánh khí."
"Chỉ là hiện giờ phẩm cấp Nho đạo của đệ không cao, trừ phi ngươi đạt đến tứ phẩm. Nếu không cưỡng ép kích hoạt thiên địa Văn cung, ta và Phá Tà huynh sẽ rơi vào trạng thái hôn mê."
"Đến lúc đó, phải nhờ vào một mình ngươi."
Triều Ca lên tiếng, đây là cách duy nhất để hắn kích hoạt thiên địa Văn cung, nơi này là Văn cung của vị thánh nhân đầu tiên.
Nếu kích hoạt sức mạnh Văn cung, tự nhiên có thể trấn áp ngược lại, dù sao Văn cung Đại Ngụy không thể sánh bằng thiên địa Văn cung.
Hành cung của đại thánh nhân là thiên hạ đệ nhất.
Cái giá duy nhất phải trả chính là hai người sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, nếu điều đó xảy ra, Hứa Thanh Tiêu sẽ phải tự mình đi tiếp con đường sau này.
"Điều đó sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến hai vị sao?"
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn hỏi như thế.
"Sẽ không gây ra ảnh hương, chỉ là thần lực khô kiệt phải ngủ say thôi."
"Chủ yếu vẫn là lo lắng cho chuyện tương lai."
"Có điều hiền đệ cũng đừng lo lắng, nếu thật sự đến mức đó, bất kể như thế nào, chúng ta đều sẽ giúp đệ."
"Nếu đệ thật sự xảy ra vấn đề, chúng ta cũng không khá hơn bao nhiêu."
Triều Ca trả lời rất nghiêm túc.
Sẽ không gây ra ảnh hưởng gì, đơn giản chỉ là ngủ say một giấc, chỉ lo lắng Hứa Thanh Tiêu gặp phải khủng hoảng khác trong tương lai.
Sau khi hiểu được điều này, Hứa Thanh Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu như chuyện này sẽ gây ra tổn thương cực lớn cho hai người bọn họ, Hứa Thanh Tiêu thật sự không tiện mở miệng.
Chỉ là ngủ say một giấc, vậy thì vẫn còn dễ nói.
Chẳng qua con đường tiếp theo, phải do mình chậm rãi đi tiếp thôi.
"Đa tạ hai vị huynh trưởng!"
"Nếu như có một ngày, ngu đệ có thể giúp đỡ mấy vị huynh trưởng thoát khỏi khó khăn, ngu đệ nhất định không chối từ."
Hứa Thanh Tiêu vô cùng chân thành nói.
"Làm phiền hiền đệ rồi."
"Ừ, làm phiền hiền đệ."
Hai người đưa ra trả lời, còn Hứa Thanh Tiêu cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Có hai người bọn họ tương trợ, Hứa Thanh Tiêu cũng không sợ bất cứ thứ gì.
Nhưng nếu như đã có át chủ bài.
Hứa Thanh Tiêu cũng phải bắt đầu cân nhắc một số việc khác.
Đối phương lần này tới gây phiền phức, bản thân không thể nằm yên chờ chết, hắn phải phản kích, phản kích quyết liệt.
Trước đây Lễ bộ thượng thư Vương Tân Chí từng đặc biệt dặn dò mình, không nên dính vào tranh chấp giữa các học phái, đừng đi giành giật người đọc sách với Văn cung Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu đồng ý.
Hắn không muốn trêu chọc vào Văn cung, nhưng nếu Văn cung dám khiêu khích hắn.
Hứa Thanh Tiêu sẽ không ngại cắn Văn cung một cái thật đau đớn, bằng không, lần này gây phiền phức xong, lần sau lại gây phiền phức tiếp.
Cứ lặp đi lặp lại đến vô cùng vô tận.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu trầm tư, suy tính cách đối phó tiếp theo.
Một canh giờ sau.
Văn cung Đại Ngụy.
Điện Triêu Thánh.
Này là một thế giới nho nhỏ giữa Văn cung, chỉ là người ngoài căn bản không thể nhìn thấy, cần có đại Nho mới có thể vào bên trong.
Bên trong điện Triêu Thánh.
Một lão giả với mái tóc nhợt nhạt buông rủ xuống xuống đất, Hạo nhiên chính khí vờn quanh lão ta. Mặc dù đã tới tuổi xế chiều, nhưng khí thế phát ra từ người này lại cực kỳ khủng bố.