Chương 590: Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu (5)
Cũng ngay vào lúc này.
Bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu chậm rãi xuất hiện.
"Hứa đại nhân, Hứa đại nhân."
"Hứa đại nhân, ngài tới rồi."
"Hứa đại nhân, mấy ngày không gặp, lại anh tuấn ra nhiều."
Người đại diện của tam thương nhanh chóng đi tới, trên môi mang theo nụ cười, hoàn toàn khác xa với thái độ của mấy người trước.
"Chư vị khách khí."
Hứa Thanh Tiêu khẽ chắp tay, sau đó theo sự đồng hành của tam thương cùng tiến vào phòng bên trong Tĩnh Tâm yến.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong, có chút nguội lạnh.
Người đại biểu của Tấn thương lập tức mở miệng: "Người đâu, đổi lại một bàn thức ăn mới, phải nóng nhé."
Hắn mở miệng, nghe sặc mùi tiền.
"Không cần, ăn vài miếng là được rồi."
Hứa Thanh Tiêu không muốn lãng phí, còn nữa đồ ăn cũng không nguội lắm.
Sau khi để mọi người ngồi xuống, tam thương lập tức đứng dậy, bưng chén rượu cười nói.
"Hứa đại nhân, trước đó vài ngày chúng ta thật sự đã đắc tội quá nhiều, mong rằng Hứa đại nhân tuyệt đối đừng tức giận."
"Đúng vậy, Hứa đại nhân, ngài là thiên tài ngàn năm của Đại Ngụy, chúng ta chỉ là phàm phu tục tử, mấy ngày trước có chỗ nào làm không đúng, mong rằng đại nhân thông cảm nhiều hơn, thông cảm nhiều hơn."
"Xin đại nhân thông cảm nhiều hơn."
Ba người đứng dậy, đầu tiên là hướng về Hứa Thanh Tiêu tự mình phạt ba chén.
Mấy ngày trước thái độ của bọn họ hoàn toàn không phải như vậy, đối với Hứa Thanh Tiêu chỉ có hờ hững lạnh lùng.
Không ngờ triều đình lại ban bố một pháp lệnh như vậy, đồng thời toàn bộ văn võ bá quan đều đồng ý.
Hứa Thanh Tiêu toàn quyền phụ trách, nói không ngoa, hiện tại Hứa Thanh Tiêu chính là hội trưởng thương hội của cả thiên hạ.
Liệu trong tương lai bọn họ có thể kiếm được nhiều tiền hay, có một nửa phải xem sắc mặt của Hứa Thanh Tiêu.
"Chư vị khách khí rồi, Hứa mỗ ngày hôm nay không muốn uống rượu nên sẽ không uống."
"Chư vị cũng không cần làm như thế, ngày hôm nay Hứa mỗ đến đây còn có chuyện quan trọng, dự định sau khi nói rõ sẽ rời đi."
Thanh Tiêu không có ý định dùng thủ đoạn thông thường để đối phó với tam thương, hiện tại là đối phương muốn cầu cạnh mình, cho nên cần làm giá thì làm thôi.
"Được, ngài nói đi, bọn ta nghe."
"Phải, Hứa đại nhân nói cái gì, chúng ta sẽ nghe cái đó."
"Hứa đại nhân, xin mời ngài nói."
Ba người vô cùng khéo léo, cũng không dám than trách một tiếng nào.
Thấy ba người như thế.
Hứa Thanh Tiêu cũng trực tiếp.
"Trước mắt vị trí nhất phẩm, còn có bốn hạn ngạch, các thương hội lớn đã gửi giấy ứng tuyển, ba vị ứng tuyển tương đối trễ."
"Nói theo lý, đáng lẽ nên ưu tiên cho năm thương hội còn lại."
Hứa Thanh Tiêu nói đến đây, liền dừng lại.
Còn biểu hiện của ba người liền có chút thay đổi, bọn họ hiểu rõ Hứa Thanh Tiêu nói lời này có ý gì.
Về phần người đến trước người đến sau, tất cả mọi người cùng nhau tới, không tới lượt Hứa Thanh Tiêu định đoạt việc tới trễ hay không.
"Đại nhân, nói theo lý thì đích thật là như thế, nhưng chúng ta một lòng trung thành với Đại Ngụy, cũng sẵn lòng dốc hết sức lực của mình cho Đại Ngụy."
"Mong rằng đại nhân. . . Nể tình chúng ta từng gặp mặt, dàn xếp một phen."
Trong lúc nói chuyện, người đại diện của Tấn thương lén đưa tới một xấp ngân phiếu.
Một tấm chính là một vạn lượng bạc trắng, một xấp rất dày dặn, chí ít có ba mươi tấm.
Ba mươi vạn lượng xem như quà gặp mặt, quả nhiên hào phóng.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu mỉm cười, đẩy trở về và nói.
"Nói theo lý, chắc chắn là không được."
"Nhưng hiện giờ công trình guồng nước của Đại Ngụy cần gấp vật liệu, Hứa mỗ cũng không phải là không thể điều tiết từ bên trong."
"Lấy hàng hóa thay cho bạc, như thế nào?"
Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
Chỉ là khi Hứa Thanh Tiêu mở miệng như vậy, tam thương không hề kinh ngạc, ngược lại có cảm giác đã đoán được từ lâu.
"Xin hỏi đại nhân, trao đổi như thế nào?"
Người đại diện của Huy thương lên tiếng hỏi.
"Đơn giản, trực tiếp đưa ngân lượng, chắc hẳn năm thương hội khác cũng không hài lòng."
"Nhưng nếu để các vị tăng giá, lại sợ dẫn đến cạnh tranh ác ý Đại Ngụy khai sáng con đường quan thương, sách lược chính là cùng nhau kiếm lợi nhuận, vừa để cho các ngươi kiếm được tiền."
"Vừa có thể kiếm kế sinh nhai cho nhân dân Đại Ngụy, cho nên một chiếc guồng nước Hứa mỗ cứ tính toán dựa theo một vạn lượng bạc trắng, các ngươi dựa theo ba ngàn lượng một chiếc để tính chi phí nhập hội, như thế nào?"
Hứa Thanh Tiêu khẽ cười nói.
Nhưng ngay sau khi hắn nói xong, sắc mặt tam thương lập tức đại biến.
Ba ngàn lượng một chiếc? Bình thường mà nói, một chiếc tám ngàn năm trăm lượng, bọn họ có lợi nhuận, mà khấu trừ tất cả lợi nhuận, giá vốn cũng phải hơn bốn ngàn lượng bạc trắng.
Ba ngàn lượng tức là mình bỏ ra thêm một ngàn lượng bù lỗ.
Theo cách này, Hứa Thanh Tiêu lấy cái giá ba trăm triệu lượng bạc trắng để đổi lấy một vạn chiếc guồng nước.
Tên này quả nhiên giỏi tính toán.
"Được thôi, nếu ba vị không sẵn lòng, vậy Hứa mỗ cáo từ."
Hứa Thanh Tiêu thấy ba người còn đang do dự, lập tức không khỏi đứng dậy và định rời đi.
Dù sao hiện tại là đối phương cầu xin mình, mình sợ cái gì?
Vừa dứt câu, ba người không khỏi vội vàng mở miệng nói.
"Hứa đại nhân, chờ một lát, chờ một lát, bây giờ chúng ta sẽ thử bàn bạc với tộc trưởng."
Ba người vội vàng mở miệng.
Với mức giá này, bọn họ không thể tự quyết định được, nhất định phải xin chỉ thị của cấp trên.
"Mất bao lâu?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Trong vòng một canh giờ!"
Ba người trả lời.
"Không được, một khắc đồng hồ thôi."
Hứa Thanh Tiêu chỉ định thời gian đến một khắc, một canh giờ quá lâu.
"Được, Hứa đại nhân chờ một lát."
Người đại diện của Tấn thương cũng là một kẻ cương quyết, đứng dậy trực tiếp rời đi, dùng bùa truyền tin tiến hành dò hỏi.
Hai người còn lại cũng vội vàng đi theo.
Bên trong phòng riêng, chỉ còn lại một mình Hứa Thanh Tiêu.
Ước chừng khoảng một khắc đồng.
Cả ba trở lại như đã hẹn.
"Hứa đại nhân, chúng ta đồng ý!"
Cả ba người nói với vẻ hơi đau đớn.
Chấp nhận rồi.
"Được, nói miệng không bằng chứng, vậy ký tên đồng ý đi."
Hứa Thanh Tiêu lấy ra chứng từ làm bằng chứng, lời nói vô dụng, ký tên đồng ý xong rồi, nếu sau đó đổi ý, có thứ này ở đây, không muốn đưa cũng phải đưa.
"Được!"
Cấp trên đã đưa ra câu trả lời, bọn họ cũng không dài dòng, nhìn lướt qua chứng từ bằng chứng, lại nhanh chóng phát hiện chỗ không đúng.
Bởi vì trên chứng từ có viết, chi phí vận chuyển đường thủy do bọn họ phụ trách.
Chà, chẳng qua chỉ bỏ ra thêm ít chi phí, muốn lừa thì cứ lừa đi.
Cả ba người có một chút ấm ức khi ký tên.
Đợi sau khi ký tên đồng ý.
Hứa Thanh Tiêu thỏa mãn thu lại chứng từ.
"Chúc mừng ba vị."
"Có điều còn một chuyện, quên nói."