Chương 601: Kinh Đô Nổi Lên Sóng Gió, Trương Tĩnh Từ Quan! Dốc Sức Bảo Vệ Hứa Thanh Tiêu! (3)
Hắn xuất hiện rồi.
Thực ra hắn đã nghe thấy giọng Hoài Ninh thân vương cáo trạng mình từ lâu.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu bận làm vài việc, nên hơi trì hoãn.
Nhưng vẫn rất may mắn đã đến kịp thời nên không để xảy ra sai lầm gì lớn.
Tuy nhiên, khi Hứa Thanh Tiêu đi vào Hình bộ, ba vị thượng thư ra sức giữ chặt Hứa Thanh Tiêu, mặc dù bọn họ không biết rốt cuộc Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật hay không, nhưng Hứa Thanh Tiêu không thể lội vào vũng nước bùn này, nhất là khi Trương Tĩnh rõ ràng đang bao che Hứa Thanh Tiêu, càng khiến cho bọn họ hiểu rằng việc này khẳng định có vấn đề gì đó.
Chỉ là ba vị thượng thư không ngăn được Hứa Thanh Tiêu mà hắn cũng không để ba vị thượng thư ngăn cản mình.
Hắn không hy vọng Trương Tĩnh từ quan hay vì mình mà bị thương.
Chuyện của bản thân, Hứa Thanh Tiêu hy vọng sẽ do chính bản thân giải quyết.
Giữa Hình bộ.
Trương Tĩnh nhìn về hướng Hứa Thanh Tiêu xuất hiện với ánh mắt cực kỳ phức tạp, ông cũng không hy vọng Hứa Thanh Tiêu xuất hiện.
Nhưng khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, trong lòng ông vẫn tràn ngập kích động, không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, mà là vì Hứa Thanh Tiêu đã dám xuất hiện, chứng minh Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật.
Đây là suy nghĩ của ông.
Về phần Hoài Ninh thân vương.
Sau khi ông ta nghe được giọng của Hứa Thanh Tiêu, không hề tức giận và cũng không hề tỏ ra phẫn nộ.
Chỉ cần Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, ông ta đã hài lòng rồi.
Chỉ là chưa đợi ông ta mở miệng.
Một giọng nói vang lên.
"Bệ hạ có chỉ!"
"Tuyên, Hứa Thanh Tiêu, Hoài Ninh thân vương, bách quan vào triều, thẩm tra vụ án dị thuật."
Giọng thái giám vang lên.
Bình thường thánh chỉ sẽ xuất hiện trong thời khắc quan trọng nhất, không hơn một phần mà cũng chả kém một phần.
Khi giọng nói vang lên, Hoài Ninh thân vương không nói lời nào, ông ta chống quải trượng đi về phía hoàng cung. Trước khi rời đi, ông ta nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu, không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ là rất bình tĩnh.
Sự bình tĩnh khó mà diễn tả bằng lời.
Hoài Ninh thân vương đi rồi.
Mấy vị thượng thư cũng ngay lập tức đi vào Hình bộ.
Bọn họ nhìn Hứa Thanh Tiêu, ánh mắt đều có chút phức tạp.
"Thủ Nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Chính Nho là người đầu tiên mở miệng, ngay lập tức ông ta vận dụng thần thông nho đạo để quan sát Hứa Thanh Tiêu, nhưng lại phát hiện toàn thân Hứa Thanh Tiêu không có lấy một chút khí tức dị thường.
"Thủ Nhân, ngươi nói cho chúng ta biết, rốt cuộc ngươi có tu luyện dị thuật hay không."
Cố Ngôn thì có hơi quan tâm thái quá, thậm chí chủ động dò hỏi Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật hay không.
Những lời mà người khác không dám nói thì ông ta đã thốt ra rồi, bởi vì trong mắt ông ta, Hứa Thanh Tiêu quá quan trọng, cho dù tu luyện dị thuật thì đã sao?
Cố Ngôn ta có mất mạng cũng phải bảo vệ Hứa Thanh Tiêu.
Ba vị thượng thư đều hơi lo lắng nhìn Hứa Thanh Tiêu, mà Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu nói: "Ba vị đại nhân, bệ hạ triệu tập rồi."
Hắn mở miệng, không giải thích, mà là nhắc nhở ba vị đi đến hoàng cung.
Câu này vừa nói xong, cả ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Thủ Nhân, ngươi theo ta đi vào, ba vị đại nhân, các ngươi đến hoàng cung trước đi."
Lúc này, Trương Tĩnh mở miệng.
Ông muốn nói chuyện riêng với Hứa Thanh Tiêu.
Ba vị thượng thư cũng lập tức tỉnh táo lại, bọn họ khẽ gật đầu, sau đó xin được cáo lui trước.
Còn Trương Tĩnh thì tự mình đi vào trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu đi theo.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, đóng cửa phòng lại.
Hai người trầm mặc.
Hứa Thanh Tiêu không mở miệng nói chuyện, Trương Tĩnh cũng không chủ động lên tiếng, hai người yên tĩnh qua một hồi lâu.
Rốt cuộc, Trương Tĩnh bắt đầu rồi.
Ông nhấc bút lên, chấm mực nước, sau đó quơ tay rồng bay phượng múa trên một tờ giấy.
Qua một hồi, ông chậm rãi đặt bút xuống, toàn bộ quá trình không nói câu nào, đợi sau khi đặt bút, ông xoay người, vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh Tiêu.
Ông không nói cái gì, trực tiếp rời đi.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu nhìn qua giấy trắng trên bàn.
Bên trên tờ giấy cũng có viết một câu nói.
【 Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng cho rằng việc ác nhỏ mà đi làm 】
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu hiểu ý tứ của Trương Tĩnh, ông muốn ra sức bảo vệ mình, mà câu nói này lại tràn ngập mấy lớp ý nghĩa.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu ngồi yên lặng.
Hắn biết chuyện dị thuật sẽ bị lộ ra, nhưng hắn không ngờ sẽ lại như thế này.
Nhất thời, Hứa Thanh Tiêu thật sự có chút bất đắc dĩ.
Học dị thuật là vì tự cứu.
Từ tử cục đến phá cục.
Nếu như để cho bản thân lựa chọn lại một lần nữa, Hứa Thanh Tiêu vẫn chọn tu luyện dị thuật.
Chỉ là không ngờ rằng, tất cả mọi thứ lại xảy ra trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, bản thân lại đi đến bước đường này.
Trở thành ngôi sao mới của triều đình Đại Ngụy, nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý của toàn bộ Đại Ngụy.
Có vẻ hơi giống tạo hóa trêu ngươi nhỉ.
Trước mắt, nếu mình đến hoàng cung, thứ sắp phải đối mặt không chỉ có chất vấn và thẩm tra.
Hơn nữa còn có luyện tâm.
Đến lúc đó nhất định có rất nhiều người sẽ lựa chọn trợ giúp mình, cũng sẽ có rất nhiều người chọn bỏ đá xuống giếng.
Nhưng bất kể kết quả như thế nào, nói cho cùng Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn liên lụy người khác.
Kỳ thật nói cho cùng vẫn là một nguyên nhân, Hứa Thanh Tiêu không biết cuối cùng có thể giải quyết triệt để dị thuật hay không, nếu như có thể vậy thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng.
Nhưng nếu như không thể, vậy thì bản thân đích thực là một mối tai họa, một khi bộc phát, không ai có thể trấn áp.
Dựa theo tốc độ của mình, tương lai rất có khả năng bước vào tam phẩm, thậm chí là nhị phẩm, cũng có khả năng nhất định sẽ trở thành võ giả nhất định.
Một võ giả nhất phẩm nhập ma.
Sẽ tạo ra tai hoạ như thế nào? Hứa Thanh Tiêu không dám nghĩ về điều này, một khi suy nghĩ kỹ càng, khó có thể tưởng tượng được.
"Nếu ta thành thánh, nhất định có thể giải quyết tai họa dị thuật."
Tại thời điểm này, một niềm tin hiện ra trong đầu Hứa Thanh Tiêu
Dị thuật có lẽ đích thực là một sự phiền phức.
Nhưng nếu mình có thể thành thánh, nhất định có thể giải quyết tai họa dị thuật.