Chương 605: Phóng Thích
-Lúc từ miệng cô ấy cuồn cuộn không ngừng trào ra nhện, trong đầu có hiện lên hình ảnh ở cùng với bạn.
Ầm!
Một chưởng của Lý Ngang đè lên ngực Nelson, khiến cả thân hình hắn đập mạnh xuống mặt đất.
Đá vụn văng khắp nơi, bụi bay mù mịt, sàn phòng kiên cố chắc chắn đã bị đập thành một hình người.
Lý Ngang không quan tâm đến cái hộp gỗ ở bên dưới khán đài, nhìn xuống Nelson đang nằm trong hố lõm, trong mắt không mang một tia tình cảm nào:
-Cô ấy, ở đâu?
Nhìn thấy tuyển thủ dự thi tập kích trọng tài, từ bên dưới khán đài vang lên tiếng kêu sợ hãi, bọn quái vật đều đứng lên khỏi ghế, chen chúc nhau bỏ chạy về phía cửa khán phòng.
Sài Đại tiểu thư chui thẳng ra khỏi cơ thể của Lý Ngang, không nhờ vào sự giúp đỡ của Thanh Nga Giáp, mà dùng tay phải với xuống mặt đất, dùng cánh tay dài ra không ngừng để chặn cửa lớn của khán phòng.
Con đường phía trước đã bị chặn lại, những khán giả quái vật đồng loạt quay đầu, gầm lên một tiếng:
-Giết cô ta!
Sài Đại tiểu thư mím môi, giơ tay trái lên nắm chặt rồi đột nhiên duỗi về phía trước, trực tiếp đâm xuyên lồng ngực của một tên người thằn lằn.
Một cú đánh trúng đích, nhưng cảm giác lại không đúng.
Sài Đại tiểu thư nhướn mày, rút cánh tay về, đã thấy cái lỗ thông lớn trong ngực người thằn lằn tràn ngập một đống thịt thối rữa đen sì mục nát, trong đó còn trộn lẫn một ít tóc, răng nanh, mảnh xương nhỏ.
Những người xem này là dùng những người chơi thất bại để chế thành sao?
Trong lòng Sài Đại tiểu thư rung mạnh, bàn chân trên mặt đất không hề kiêng dè nhẹ nhàng bước một bước, thân hình quỷ dị lơ lửng, lần vào trong đám người.
Bàn tay tái nhợt đột ngột vặn hết cái đầu này đến cái đầu khác, chính xác không lệch tí nào, mái tóc màu đen bay tán loạn, toàn bộ xác chết không đầu của quái vật bay lên không trung đều bị cắt đứt.
Thời gian dài là một đống củi vô dụng, khiến Sài Thúy Kiều suýt chút nữa quên mất bản thân vốn là một yêu quái ác ma chuyên giết người.
-Ha ha ha.
Nelson nằm ngửa trên mặt đất, từ khóe mắt nhìn đến Sài Đại tiểu thư đang chém giết người xem, không nhịn được mà nở nụ cười.
-Mày che giấu yêu quái ở trong chính cơ thể mình?
-Chỉ cần cô ta hóa thành thực thể, một lần vặn là có thể xé nát toàn bộ nội tạng của mày đấy?
-Mày tin tưởng cô ta đến vậy sao?
-Tao còn nghĩ rằng người như mày, ngoài bản thân ra thì sẽ không tin tưởng bất kì ai khác.
-Trả lời câu hỏi của tao.
Lý Ngang đạp lên ngực Nelson, lạnh lùng hỏi:
-Vị khách dị giới mà mày nói, ở đâu?
-Theo quy định của Căn phòng thật thà, tao không thể nói dối, cũng không thể chủ động tấn công tuyển thủ.
Nelson cười nói:
-Mày biết không?
-Rất lâu trước kia, tao cũng là một tuyển thủ đến đây tham gia trò chơi, tao cũng trả lời được hết tất cả các câu hỏi.
-Lúc ấy quản gia của Căn phòng thật thà thưởng cho tao một nghìn vạn đô la tiền mặt.
-Có điều tao từ chối tiền mặt, yêu cầu đổi thưởng cho tao là trở thành quản gia mới.
-Trên thế giới này, có gì so được với việc dò xét bí mật của người khác, xé rách vết sẹo của chúng, và nghiền kỹ nỗi thống khổ của chúng?
-Cho nên, tao ở lại.
-Chờ đợi một người lại mê mang đi vào nơi này, chơi đùa với bọn chúng.
-Tao, sẽ không cho phép có người, mang theo bí mật của nơi này và sống sót rời đi.
Nelson vừa nói, vừa từ từ dùng tay chống đỡ nửa thân trên đang bị Lý Ngang đạp xuống.
-Thời điểm mày chủ động công kích tao, mày đã bị tước đi thân phận tuyển thủ dự thi rồi.
-Cũng đã giải trừ hạn chế của tao.
-Nếu mày muốn biết câu trả lời, hãy giết tao...
Chữ "đi" còn chưa kịp nói ra, cánh tay đỡ trên mặt đất của Nelson đột nhiên duỗi ra, đồng thời chống đỡ cơ thể của hắn đứng thẳng dậy.
Chân trái chịu tác dụng của lò xo ở đầu gối, từ dưới lên trên, đá về phía Lý Ngang như búa tấn công.
Hai tay Lý Ngang đan trước ngực, cho dù có áo khoác Minh Dạ và áo choàng Bờm Đỏ cùng bảo vệ, lực của một đá này vẫn mạnh như cũ đá văng hắn đi.
Hai chân trên mặt đất khoét ra hai vết lõm sâu.
-Thật ra cho dù tao không dụ dỗ mày tấn công tao thì mày cũng sẽ giết người diệt khẩu đúng không?
Nelson vẫn duy trì tư thế đá như cũ, nói:
-Người như mày, làm sao có thể thờ ơ sau khi bị người khác nghe thấy bí mật được.
-Nói ra thì, tại sao mày lại phải khăng khăng giết chết người thân của mình, thậm chí là cả mẹ mày?
Lý Ngang trầm mặc buông hai tay, thở dài.
-Không nói phải không?
Nelson lắc đầu:
-Không sao, đợi tao mổ đầu mày ra, tất nhiên sẽ tìm được đáp án bên trong thôi.
-Tao tin rằng trong đầu của mày có cất giấu rất nhiều bí mật của ngon vật lạ.
-Ha ha, làm quản gia tốt ở chỗ đấy, có thể thưởng thức trước...
Nelson còn chưa nói xong đã đột ngột bị ngắt lời.
Chỉ thấy vô số cơ bắp trên người Lý Ngang nảy lên và kích động một cách kỳ lạ.
Trên ngực, cánh tay, hai chân sưng lên nhanh chóng như thể chúng đang bị thổi phồng.
Tạch tạch tạch.
Âm thanh của xương cốt không ngừng bên tai, Nelson trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy thân hình gầy yếu của Lý Ngang đã trở nên to lớn cường tráng.
Xuyên qua áo khoác Minh Dạ và áo choàng Bờm Đỏ, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng và đường nét cơ thể.
Trên mặt Lý Ngang nổi đầy gân xanh như hình con giun, những gân xanh này không ngừng đập, rất không ổn định.
Khiến cho biểu cảm trên khuôn mặt hắn nhìn qua vô cùng kinh khủng dữ tợn, giống như yêu quái vậy.
Nếu xuyên qua áo choàng Bờm Đỏ, còn có thể nhìn thấy bên ngoài da của Lý Ngang một mảnh đỏ thẫm, tất cả mạch máu nhỏ đều văng tung tóe, mồ hôi và máu cuồn cuộn trào ra không ngừng.
Tính cả những bắp thịt vạm vỡ này đã tan vỡ, chữa trị, tan vỡ, chữa trị.
Từ sau khi có bản mẫu sinh vật, Lý Ngang đã liên tục tiến hành đủ loại thí nghiệm cải tạo.