Chương 609: Thiên Địa Đại Nho, Văn Cung Tự Chứng, Thánh Nhân Cộng Hưởng, Thiên Hạ Chấn Kinh (5)
Nữ đế không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa.
Có thể ngừng ở đây được rồi, không cần thiết phải tiếp tục nói thêm. Thiên Địa đại Nho đều đã ra mặt, còn muốn thế nào nữa? Nhận định phải làm cho Hứa Thanh Tiêu giải tán dân ý sao? Làm như vậy cũng khó coi quá rồi.
Cho dù Hứa Thanh Tiêu có không nhận được sự chào đón của bách quan thì nàng cũng không đồng ý, huống chi văn võ bá quan đều ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
“Thần, Trần Chính Nho, đồng ý lời nói của bệ hạ!”
“Thần, Trương Tĩnh, đồng ý với lời nói của bệ hạ!”
Lục bộ Thượng thư lần lượt mở miệng, bọn họ đứng dậy đồng tình với lời nói của Nữ đế.
Không chỉ có bọn họ, sau một khắc.
An Quốc công đứng ra.
“Lão thần cũng đồng ý.”
“Thần, cũng đồng ý.”
‘Thần, đồng ý.”
Lư quốc công, Tín quốc công, cùng sáu vị quốc công khác nữa cũng nhao nhao đứng ra tỏ thái độ.
Tín Vũ hầu, Xạ Dương hầu, Quảng Bình hầu, Khúc Châu hầu.
Từng vị hầu gia cũng đứng ra.
Văn võ cả triều cơ hồ chín mươi chín phần trăm đều đồng ý với lời nói của nữ đế.
Cảnh tượng này, làm cho bách tính kinh đô hưng phấn, một màn này cũng làm cho rất nhiều người ủng hộ Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao đều cảm thấy có hơi thấy cảm động.
Bởi vì thời điểm này, bọn họ đồng ý đứng ra ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, chắc sẽ nhận lại rất nhiều nguy hiểm và gánh chịu áp lực cực lớn.
Mà đây chính là thái độ của cả triều đình.
Bọn họ tín nhiệm Hứa Thanh Tiêu. Bất luận là bên ngoài có lý do gì, Hứa Thanh Tiêu có thể kiếm tiền cho Đại Ngụy cũng được, Hứa Thanh Tiêu có thể giúp đỡ bách tính Đại Ngụy giải oan cũng được, bất kể là như thế nào thì bọn họ cũng đều đứng ra ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Mà trong điện.
Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao cũng thấy cảm động.
Mình đang bị nghi ngờ tu luyện dị thuật, theo lẽ thường mà nói, người có phẩm cấp càng cao sẽ càng không thể xen vào chuyện này, một khi xảy ra chuyện thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ.
Chịu gánh lấy rủi ro như vậy cho thấy bọn họ rất tin tưởng mình.
“Bồng nho!”
“Chuyện này, cứ như vậy đi.”
Văn võ bá quan cả triều dường như đều đã phản ứng, giọng của Nữ đế lại vang lên lần nữa.
Nàng nhìn về phía Bồng nho, giọng cũng lớn hơn một chút so với trước đó, cũng coi như là nói ra ý nghĩ của mình.
Nhưng mà Bồng nho vẫn lắc đầu như cũ.
Cho dù văn võ bá quan cả triều đều đã ủng hộ Hứa Thanh Tiêu nhưng ông ta vẫn không đồng ý.
Nhìn thấy cái lắc đầu của Bồng nho, Tôn Tĩnh An lập tức mở miệng:
“Bệ hạ, chuyện dị thuật này sao có thể chấm dứt một cách qua loa như vậy được.”
“Thần cho rằng nhất định phải tra rõ, giành lại công đạo cho người trong thiên hạ.”
Tôn Tĩnh An vô cùng nghiêm túc nói, giọng điệu lại càng thêm dõng dạc, vì nước vì dân.
Nhưng sau khi câu này dứt.
Trong kinh đô Đại Ngụy lại có vô số giọng nói vang lên.
“Bọn ta không cần công đạo.”
“Hứa đại nhân vô tội, sao lại phải đòi công đạo?”
“Người này thật là không xứng làm người, nhiều lần muốn ám hại Hứa đại nhân, cũng đã mời Thiên Địa đại Nho tới rồi, còn muốn tra rõ gì nữa?”
“Người tên Tôn Tĩnh An này căn bản không xứng làm nho. Lần Thái Bình thi hội lúc trước cũng thế, thiên vị đại tài mười nước, lại chèn ép tài tử Đại Ngụy chúng ta.”
“Không sai, mà sứ giả ngoại bang đến Đại Ngụy chúng ta thì tên Tôn Tĩnh An này lại lập tức bước ra nghênh đón, ta tận mắt nhìn thấy, nếu như không biết ta lại còn tưởng rằng Tôn Tĩnh An là đại Nho dị tộc đấy.”
“Buồn cười! Đáng hận! Hứa đại nhân vì nước vì dân, bị vu oan là tu luyện dị thuật cũng thôi đi, bây giờ sau khi đã tra rõ rồi lại muốn buộc Hứa đại nhân giải tán dân ý, còn có thể ức hiếp người khác hơn được nữa không?”
“Các vị, ta không cần Hứa đại nhân phải có câu trả lời, chúng ta tin tưởng Hứa đại nhân, đi với ta tới bên ngoài hoàng cung cùng hô to nào.”
Những cảnh tượng trong triều đình đều đã bị bách tính trong kinh đô nhìn thấy.
Nói thật thì khi Bồng nho xuất hiện bọn họ đúng thật là có chút lo lắng và tò mò, nhưng đợi đến khi Bồng nho không tra ra chuyện Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật thì bọn họ đều cực kì vui vẻ, chắc chắn Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật.
Cũng chưa từng nghĩ rằng bọn người Tôn Tĩnh An vậy mà lại không buông tha, còn muốn Hứa Thanh Tiêu tự giải tán dân ý trong cơ thể, sao bọn họ có thể không giận cho được?
Đây không phải là đang bắt chẹt Hứa Thanh Tiêu sao?
Bọn họ không đồng ý, cũng không muốn trở thành "người trong thiên hạ" mà Tôn Tĩnh An nói. Bọn họ không cần câu trả lời.
Vô số dân chúng đi đến bên ngoài hoàng cung, bọn họ hét to lên.
Từng trận âm thanh của dân chúng truyền vào bên trong hoàng cung.
Truyền tới tận bên trong đại điện.
Sau khi nghe thấy những âm thanh này, Tôn Tĩnh An không nhịn được mà nhíu mày.
Nhưng ông ta không quan tâm mà lại nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nóiL
“Giải tán dân ý, nếu như ngươi thật sự không tu luyện dị thuật.”
“Lão phu chủ động tán đi Hạo Nhiên chính khí của bản thân, tự phế địa vị đại Nho.”
Có lẽ là đã có chút kích động.
Cũng có lẽ là Tôn Tĩnh An đã hoàn toàn chắc chắn Hứa Thanh Tiêu nhất định đã tu luyện dị thuật cho nên ông ta thốt ra lời nói mạnh mẽ, đồng ý lấy địa vị đại Nho ra để đổi lấy dân ý của Hứa Thanh Tiêu.
“Đủ rồi!”
Giờ khắc này, Nữ đế cuối cùng cũng nổi giận, nàng đã nhường nhịn đủ lâu rồi.
Muốn người trong thiên hạ làm chứng.
Nàng đồng ý dùng kính Đầu Thiên.
Muốn điều tra Hứa Thanh Tiêu.
Nàng đồng ý mời Bồng nho đến.
Nhưng cho tới bây giờ lại còn muốn hùng hổ dọa người, lại còn muốn được một tấc tiến lên một thước, nàng đã không còn tính nhẫn nại nữa rồi.
Nơi này là triều đình.
Nơi này là Đại Ngụy.
Văn cung thì sao chứ, bây giờ cũng không còn thánh nhân.
Nàng là hoàng đế, là mặt trời của Đại Ngụy, người của Văn cung thật sự đã hơi bất kính.
“Bệ hạ!”
“Chuyện dị thuật tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản như trong tưởng tượng, từ xưa đến nay họa do dị thuật luôn gây ra cảnh thây chất thành núi.”
“Thần, vì thiên hạ, vì bách tính, cho dù bệ hạ không hiểu thần nhưng thần không thể không làm.”
“Hứa Thanh Tiêu, cuối cùng ngươi có dám làm hay không!”