Chương 612: Ảo Ảnh Của Chu Thánh! Thánh Nhân Bái Hứa Thanh Tiêu! Thiên Hạ Chấn Kinh! Hứa Thanh Tiêu Viết Sách! (1)
“Mà nếu như hắn không giải tán dân ý thì lão phu cũng không có cách nào đưa ra chứng cứ được, đến lúc đó cục diện sẽ trở nên bế tắc.”
“Vậy chi bằng để hắn đi Văn cung, đến Văn cung rồi thì tất cả chân tướng đều sẽ lộ rõ, lão phu nói gì bọn họ chưa chắc đã tin, nhưng một khi Hứa Thanh Tiêu đã đến Văn cung rồi thì chắc chắn chỉ còn có một con đường chết.”
“Hắn đánh giá thấp Văn cung, người trong thiên hạ cũng đã đánh giá thấp Văn cung. Nơi đó có ý chí của thánh nhân, còn có thánh ý, cho dù Hứa Thanh Tiêu có là đại tài vạn cổ nhưng đối mặt với thánh ý thì một vạn Hứa Thanh Tiêu cũng không sống nổi.”
Bồng nho nói chắc như đinh đóng cột.
Ông ta biết trên dưới triều đình Đại Ngụy đều có thiện cảm với Hứa Thanh Tiêu, nhưng mà từ khi bọn họ đồng ý mở miệng giúp Hứa Thanh Tiêu thì ông ta cũng đã rõ, muốn dùng cách thức thông thường để trừng phạt Hứa Thanh Tiêu là chuyện không thể nào.
Muốn để hắn tản đi dân ý lại càng không thể nào, Hứa Thanh Tiêu sẽ ngốc như vậy sao? Nếu như Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật thì hắn cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Cho nên ông ta lùi một bước để tiến tới, trước tiên là bảo Hứa Thanh Tiêu giải tán dân ý, chắc chắn là Hứa Thanh Tiêu không đồng ý rồi, sau đó lạ nói ra chuyện Văn cung, để cho Hứa Thanh Tiêu đến Văn cung tự chứng.
Ông ta đã tính sẵn rồi, Hứa Thanh Tiêu nhất định sẽ đi.
Không phải vì ông ta thông minh mà là vì người trong thiên hạ đều chẳng có chút hiểu biết nào đối với Văn cung, người trong thiên hạ đều cho rằng Văn cung có khí tức của thánh nhân.
Nhưng bọn họ không biết một điều đó là Văn cung còn đang ẩn giấu uy lực khó mà nói hết.
Thánh ý! Cho dù đó chỉ là một tia nhỏ nhoi nhưng cũng đủ để trấn sát yêu ma, huống chi chỉ là loại tồn tại như giun như dế giống như Hứa Thanh Tiêu.
Điểm này, chỉ sợ là cả đại nho cũng không biết được, bởi vì đại nho vẫn còn chưa đủ tầm, duy chỉ có Thiên địa đại nho mới có thể biết được một chút.
Văn cung Chu thánh, ý nghĩa quá to lớn rồi. Không nói những thứ khác, chỉ nói đến bây giờ cho dù Hứa Thanh Tiêu có là một vị đại nho thì cũng sẽ phải chết dưới Văn cung của Chu thánh.
Tất cả những câu nói của Bồng nho làm cho Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi càng thêm yên tâm.
Trước đó đúng là bọn họ có hơi lo lắng cho tiền đồ và vận mệnh của chính họ.
Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, Bồng nho nói Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật, vậy thì chắc chắn là Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật.
Hai người không nói gì, còn ánh mắt của Bồng nho thì vẫn luôn đặt trên người Hứa Thanh Tiêu.
Lúc trước đối với Hứa Thanh Tiêu, ông ta chỉ cảm thấy rất có hứng thú, hơn nữa lại còn có chút tán thưởng.
Tất cả những hành động của Hứa Thanh Tiêu ông ta đều nhìn thấy, cho nên ông ta cho rằng Hứa Thanh Tiêu là một người thông minh, nhưng không người rằng Hứa Thanh Tiêu cũng tầm thường như bao người, cuối cùng thì cũng chỉ là người phàm mà thôi.
Từ chối hợp tác với Văn cung là một, càng quan trọng hơn đó là hắn đã quá xem thường thánh nhân. Người phàm đối với thánh nhân ít nhiều cũng phải có chút kính nể, cũng sẽ không dám thẳng thắn đồng ý đi đến Văn cung như vậy.”
“Thế gian lại mất đi một vị đại tài rồi.”
“Chẳng qua, thế gian trước giờ chưa bao giờ thiếu đại tài.”
Trong lòng Bồng nho nghĩ đến những cảm xúc đầy quý trọng đối với Hứa Thanh Tiêu, nhưng bây giờ thì không còn rồi.
Bởi vì Hứa Thanh Tiêu là đồ ngu ngốc.
Bất kính đối với thánh nhân, mắt cao hơn đầu, đánh giá bản thân qua cao.
Loại người này có đại tài nhưng cũng sẽ xảy ra chuyện sớm thôi, chết rồi cũng tốt, miễn cho lại đem đến nhiều phiền phức cho Văn cung.
Ở phía trước.
Hứa Thanh Tiêu không dư hơi đâu mà nghĩ đến cảm giác của đám người Bồng nho, bước đi của hắn kiên định dị thường.
Triều Ca và Phá Tà đã cho hắn một liều thuốc an thần.
Văn cung Đại Ngụy không những là không ảnh hưởng tới hắn mà thậm chí, Triều Ca huynh và Phá Tà huynh còn có thể tìm được sự cộng minh với Văn cung.
Còn hắn thì cần phải làm một vài chuyện.
Văn cung Đại Ngụy phân làm hai phái, một phái là tôn sùng ý của bản thân hoặc là ý của các vị thánh nhân khác, thuộc về Đại Ngụy chi nho, bọn họ có một loại cảm giác quy phục đối với Đại Ngụy.
Còn một phái khác chính là phái của Chu thánh.
Một vị thánh nhân, chí cao vô thượng, điểm này Hứa Thanh Tiêu có thể hiểu được, từ trước đến nay cũng chưa từng có chút bất kính nào, mỗi một vị thánh nhân đều đáng được tôn trọng.
Nhưng mà có một vài ý của thánh nhân, sau khi được người đời sau giải nghĩa thì lại biến tướng trở thành một loại ý nghĩ sai lầm.
Người có thể trở thành thánh nhân, có ai không phải là người được thiên địa công nhận, đã đi đến bậc này thì cơ hồ là đều đến cảnh giới vô tư, mục đích đều vì thương sinh trong thiên hạ.
Đổi lại một câu khác mà nói, đại nho ủng hộ nhất mạch Chu thánh trong Văn cung Đại Ngụy thì đa phần đều là nhập nho nhờ thánh nhân, mượn danh nghĩa của thánh nhân, nhưng tất cả mọi chuyện họ làm thật ra đều là vì bản thân mình.
Ví dụ tốt nhất là Tôn Tĩnh An, minh ý lập ngôn đều là nhờ học tập Chu thánh, nắm giữ học vấn Chu thánh, xuất phát điểm này thật ra rất tốt, đi theo tuyệt học của thánh nhân. Nhưng sau khi ông ta thành đại nho thì đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
Đúng vậy, là tẩu hỏa nhập ma.
Nho giả cũng có chuyện tẩu hỏa nhập ma, đi chệch phương hướng, xem ý của bản thân như là ý của thánh nhân, vứt bỏ thánh ý chân chính.
Bản thân tôn kính thánh nhân, nhìn thấy thánh nhân thì ba quỳ chín lạy, nhưng thánh nhân cũng chưa từng nói khi gặp họ mình cần phải khấu đầu, vậy mà Tôn Tĩnh An lại yêu cầu tất cả môn sinh của mình ba quỳ chính lạy, biểu hiện sự kính trọng.
Đây chính là một hiện tượng của tẩu hỏa nhập ma.
Hơn nữa ép buộc người khác học tập ông ta, không học thì sẽ trở thành thứ khác loài, nhẹ thì bị trách mắng nhục nhã, nặng thì chính là bất kính với thánh nhân.
Trong khoảnh khắc này, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn hiểu được.
Cho nên hắn cần phải phản kích.
Cần phải mượn năng lực của Triều Ca, tiến hành một loại phản kích triệt để, mà đối tượng cần phản kích chính là Chu thánh nhất mạch.