Chương 617: Ảo Ảnh Của Chu Thánh! Thánh Nhân Bái Hứa Thanh Tiêu! Thiên Hạ Chấn Kinh! Hứa Thanh Tiêu Viết Sách! (6)
Văn cung Đại Ngụy.
Chín bậc thang thánh.
Hứa Thanh Tiêu đứng trên bậc thứ chín.
Còn hư ảnh của Chu thánh thì đứng đối diện với Hứa Thanh Tiêu.
Sau khi ánh sáng hội tụ lại, hư ảnh của thánh nhân hoàn toàn xuất hiện.
Hư ảnh của Chu thánh bỗng nhiên hướng về phía Hứa Thanh Tiêu bái một cái thật sâu.
Hả!
Tất cả mọi người đều trừng to đôi mắt.
Bách tính cũng vậy, quan viên lục bộ cũng vậy, quốc công liệt hầu cũng vậy, những người đọc sách cũng vậy, đại nho cũng vậy, tất cả mọi người đều im bặt.
Toàn cảnh hiện trường trở nên câm lặng.
Bồng nho cũng ngẩn người ra.
Đôi mắt ti hí của ông ta nhìn cảnh tượng này.
Chu thánh đó.
Vị này chính là Chu thánh đó.
Hư ảnh của Chu thánh, là ý chỉ hội tụ của Chu thánh.
Gần như bằng với thánh nhân tự mình đến.
Một vị thánh nhân.
Vậy mà lại cúi đầu bái Hứa Thanh Tiêu.
Hắn có tài đức gì? Hắn có tư cách gì chứ?
Thiên hạ này có ai dám nhận một lạy này của thánh nhân.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu nhận lấy rồi, không những nhận lấy mà Hứa Thanh Tiêu chỉ hành lại một lễ nhỏ.
Chuyện này... Tuyệt đối là không thể nào.
Có thể nhận một lạy của thánh nhân có bốn loại.
Một là tiền thánh.
Một là đế quân, không phải đế vương Đại Ngụy mà là đế quân sau khi Đại Ngụy đã thống nhất thiên hạ.
Một loại là tồn tại đã cứu rỗi cả thiên hạ thương sinh.
Còn có một khả năng, đó chính là thánh nhân tương lai, hơn nữa thành tựu của đối phương không thấp hơn chính mình, thậm chí là vượt qua chính mình.
Tổng hợp các loại trên lại.
Trong giờ khắc này, một khái niệm cực kì to gan đã sinh ra trong đầu mọi người.
Tương lai Hứa Thanh Tiêu nhất đinh sẽ là thánh nhân!
Không chỉ đơn giản là trở thành thánh nhân thôi mà Hứa Thanh Tiêu thánh thánh thì sẽ cứu rỗi chúng sinh trong thiên hạ, cứu người thiên hạ thoát khỏi bể khổ, có được công đức vô lượng.
Nếu không mà nói, Chu thánh sao lại phải bái Hứa Thanh Tiêu như vậy?
Nhưng sự thật mà mọi người không biết, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại biết, Chu thánh không bái hắn mà là đang bái Đại thánh nhân, vị thánh đầu tiên của thiên hạ.
Còn hắn đúng thật là không có tư cách gì khiến cho thánh nhân bái lạy.
Ầm!
Thời khắc này, Văn cung Đại Ngụy hoàn toàn lộ ra ánh sáng vô lượng, toàn bộ đều tiến vào cơ thể Hứa Thanh Tiêu.
Một tia thánh ý cũng đi đến bên trên biển dân ý trấn áp ma chủng trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu, hơn nữa sau này cũng không còn ai có thể thấy được ma chủng dị thuật trong cơ thể hắn nữa.
Trừ phi thật sự là thánh nhân sống lại.
Nếu không thì Á thánh có đến cũng nhìn không thấu hắn được.
Đây chỉ là một tia thánh ý nhưng không hiểu sao Hứa Thanh Tiêu lại cảm thấy sự trưởng thành trước nay chưa từng có.
Sau một nén hương.
Tất cả ánh sáng đã tiêu tán đi từng chút một.
Hư ảnh của Chu thánh cũng dần dần tan biến, nhưng vào lúc này, Hứa Thanh Tiêu lại vô thức cau mày, bởi vì hình như hắn nhận ra hư ảnh của Chu thánh hình như đã mở miệng.
Dường như là đang nói gì đó.
Hứa Thanh Tiêu tập trung nhìn nhưng nhìn không ra cụ thể là gì, chỉ mơ mơ hồ hồ xác định được mấy chữ.
‘Tai ương sắp tới, thiên hạ thương sinh.’
Tổng thể có mười chữ, nhưng Hứa Thanh Tiêu chỉ rõ được tám chữ, còn lại thì hoàn toàn không biết.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hứa Thanh Tiêu tò mò nhưng vào lúc này, hư ảnh của Chu thánh đã tan biến đi rồi. Vào lúc này, nó đã hóa thành thần quan chí cực xông thẳng kên trời.
Xa xa cách đó trăm vạn dặm.
Trong một dãy sơn mạch u ám, thần quang của Văn cung Đại Ngụy đã bay đến nơi này.
Thần quan rơi xuống như một quả bóng nước to lớn nổ ra, từng điểm ánh sáng nhỏ thiêu đốt bóng tối u ám.
Vào lúc này.
Trong một tòa cung điện u ám đáng sợ.
Quần ma loạn vũ.
Một đạo âm thanh bỗng nhiên vang lên.
“Đáng chết! Thần đài thánh giáo của chúng ta bị hủy rồi, Văn cung! Lại là Văn cung, đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”
Âm thanh gầm to vang lên khắp cả đại điện, vô số yêu ma toàn thân run rẩy.
Mà ở nơi cực đông của Đại Ngụy.
Thái Thượng thánh tông.
Một vị lão đạo ngưng mắt nhìn về hướng tây bắc, khi ánh mắt phá vỡ bầu trời mà đi, lão đạo không nhịn được mà bấm ngón tay tính toán.
Qua một hồi, bên trong ánh mắt của lão đạo đã chứa đầy vẻ ngạc nhiên.
“Đại Ngụy! Lại xuất hiện một vị thánh nhân sao?”
“Nếu là như thế thì Thất Ma giáo mãi mãi đừng mơ tưởng đến việc sinh ra ma thai nữa.”
Ông ta chấn kinh, sau một khắc mới ngồi đó rồi tự lẫm bẫm.
“Không được, ta cần phải chuẩn bị đi đến kinh đô Đại Ngụy một chuyến, xem vị thánh nhân tương lai kia ra sao.”
“Vân Yên cũng đang ở kinh đô, ta phải đi đến kinh đô Đại Ngụy trước rồi qua mấy ngày nữa lại đến đó để gặp nó một chút.
Lão đạo mở miệng, hiện lên vẻ kích động lạ thường, chỉ hận không thể lập tức đi ngay, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân mà ông ta không thể tự ý muốn đi là đi được, chỉ có thể thông qua phương pháp đặc biệt của ông ta.
Mà vào lúc này.
Kinh đô Đại Ngụy, trên bầu trời vẫn tối tăm như cũ.
Khi chút ánh sáng kia biến mất.
Mọi người còn đang đắm chìm trong sự yên lặng.
Đầu của Bồng nho toàn là máu, ông ta đứng nhìn trân trân tất cả, phiền muộn, tuyệt vọng, không thể tin được còn hơi có vẻ điên cuồng.
Lần này đúng là ông ta thông minh lại bị thông minh hại, vốn là muốn giúp cho Văn cung diệt trừ Hứa Thanh Tiêu nhưng thật không ngờ tới lại thất bại trong gang tấc, không những không trán áp được Hứa Thanh Tiêu.
Mà ngược lại còn giúp cho Hứa Thanh Tiêu nhờ lần này mà hoàn toàn nổi danh thiên hạ.
Thánh nhân cộng minh.
Thánh nhân hành lễ.
Bất kể là lý do gì thì cái danh Hứa Thanh Tiêu là thánh nhân tương lai đã vững chãi như bàn thạch.
Còn Bồng nho ông ta thì sẽ biến thành trò cười để người trong thiên hạ chế nhạo.
Không nhận ra thánh nhân, có mắt không tròng.
Không chỉ có ông ta, Nghiêm Lỗi và Tôn Tĩnh An và cả Hoài Ninh thân vương, bọn họ đều phải nhận trách nhiệm liên đới.
Sỉ nhục một vị thánh nhân tương lai, bảo rằng hắn tu luyện dị thuật.
Sai lầm này lớn đến vô cùng.
Thậm chí bọn họ đã tưởng tượng ra được tiếp theo đó họ sẽ gặp được cảnh ngộ như thế nào.
Tất cả đều an tĩnh.
Không có ai lên tiếng.
Tâm trạng của ai nấy đa số đều là đang chấn kinh, bọn họ khó mà hồi phục tinh thần, nói không nên lời.
Cứ như vậy mãi cho đến hai khắc đồng hồ sau.
Cuối cùng cũng có người lấy lại tinh thần.
Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện trên bầu trời Đại Ngụy vẫn âm u như cũ.
Trừ ánh sáng mà Thánh giới đài tản ra.
Còn lại thì chẳng có một tia sáng nào nữa.
Điều này làm cho người ta không nhịn được mà hiếu kì.
Điều làm cho người ta tò mò nhất chính là.
Hứa Thanh Tiêu vẫn đang đứng trên bậc thang, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Theo thời gian dần qua đi.
Một nén hương, hai nén hương, ba nén hương.
Nửa tiếng qua đi... Một giờ qua đi.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang, vốn bọn họ còn cho rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ nói gì đó, nhưng bọn họ phát hiện bây giờ Hứa Thanh Tiêu đang nhắm mắt lại rồi ngồi ngay trên đó.
Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, chỉ sợ sẽ làm kinh động đến Hứa Thanh Tiêu.
Mà cũng vào một khắc này.
Giọng của Hứa Thanh Tiêu lại đột nhiên vang lên.
“Ta là Hứa Thanh Tiêu.”
“Hôm nay viết sách thành nho.”
Âm thanh cao vút vang lên.
Câu nói này vang lên.
Giống như sóng to gió lớn, làm cho kinh đô Đại Ngụy hoàn toàn sôi trào.