Chương 616: Ảo Ảnh Của Chu Thánh! Thánh Nhân Bái Hứa Thanh Tiêu! Thiên Hạ Chấn Kinh! Hứa Thanh Tiêu Viết Sách! (5)
Nhưng mà lúc nàng đang chuẩn bị nhấc thanh đao lên thì thánh ý khủng bố đã xông lên trời.
Nữ đế gần như là người cảm nhận được thánh ý vô song này nhanh nhất.
Nàng xoay người lại, nhìn về phía Văn cung Đại Ngụy, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Thánh ý công minh!”
“Hứa Thanh Tiêu... vậy mà lại dẫn đến thánh ý cộng minh.”
Và giờ khắc này, Nữ đế đã từng gặp qua không biết bao nhiêu là sóng to gió lớn giờ đây cũng không nhịn được mà bị chấn kinh.
Hứa Thanh Tiêu không những không bị thánh phạt mà ngược lại còn dẫn ra thánh ý cộng minh, điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là Hứa Thanh Tiêu có tư cách trở thành thánh nhân đó.
Đây là sự thừa nhận chân chính, mà không phải chỉ là một sự tán thưởng đơn giản.
Vạn cổ đại tài.
Thật sự đúng là vạn cổ đại tài.
Nữ đế hơi kích động, nàng hít vào một hơi thật sâu muốn hồi phục lại tâm tình của mình, nhưng khó mà làm được.
Sự ảnh hưởng này dường như đang thể hiện rằng Đại Ngụy có thể... lại có thêm một vị thánh nhân nữa.
Nếu như lời này là thật, vậy thì ngày Đại Ngụy được chấn hưng sắp đến rồi.
Bên trong Văn cung.
Vẻ mặt của Lục bộ Thượng thư cũng bị kinh hãi không kém, ai nấy há hốc mồm mà nhìn, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động.
“Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại có tư cách thành thánh, phúc của Đại Ngụy, thật sự là phúc của Đại Ngụy.”
Trần Chính Nho hồi hộp siết chặt nắm đấm, lòng ông ta vốn như giếng tĩnh lặng không gợn sóng, giờ đây lại trở nên chấn động ầm ầm.
Trong Lục bộ Thượng thư, cho dù là Chu Nghiêm cũng không nhịn được mà âm thầm tự nói.
“Ta lại có thể xưng huynh gọi đệ với một thánh nhân, kiếp này sống như vậy cũng đủ lắm rồi.”
Ông ta có chút không biết xấu hổ, nhưng đây cũng là tính cách của ông ta.
Thậm chí không chỉ là ông ta mà cả đám người quốc công liệt hầu cũng đều cảm thấy kích động không nói nên lời, những câu nói của các vị liệt hầu cũng gần giống với những câu nói của Chu Nghiêm.
Hoài Ninh thân vương cũng ngẩn người đứng yên tại chỗ.
Ông ta không thể tin tưởng tất cả những gì hiện ra trước mắt này, Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại có thể dẫn đến thánh ý cộng minh?
Tên này có cần phải làm những chuyện động trời như vậy không?
Lúc trước hắn thỉnh thánh ý đến chém chết con trai ông ta, bây giờ lại được thánh ý cộng minh.
Mỗi một lần đều tạo nên được kỳ tích vào những lúc quan trọng.
Hoài Ninh thân vương không hiểu nho đạo nhưng cũng hiểu được thánh ý cộng minh mang ý nghĩa gì.
Điều này... Không có lý nào như vậy!
Chuyện này đúng là không thể nào.
Ông ta không tin, vẻ mặt toát ra vẻ không tin, trong đôi mắt đầy vẻ chấn kinh, kinh ngạc không gì sánh được.
Mà lúc này, gió mây vần vũ.
Hứa Thanh Tiêu đứng giữa trời đất.
Hắn mặc một bộ quần áo màu trắng an tĩnh nhìn hết thảy những gì trước mắt.
Hắn biết những điều này xảy ra cũng không phải là do mình mà là do thiên địa Văn cung, bởi vì thánh ý của đại thánh nhân.
Nếu không mà nói thì hắn đây cũng không có cảnh nào dẫn ra được cảnh tượng này.
Trước mắt xuất hiện chín bậc thang.
Hứa Thanh Tiêu không chút do dự mà bước lên bậc thứ nhất, sau đó bước lên bậc thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Một đường bước lên chín bậc thang.
Đây gọi là nấc thang lên thánh.
Chín là số lớn nhất, Hứa Thanh Tiêu có tư cách trở thành thánh.
Nhưng mà khi Hứa Thanh Tiêu bước lên đến bậc thứ chín, ánh sáng lại hội tụ lại một lần nữa.
Một hư ảnh từ trong hư không xuất hiện trước mắt Hứa Thanh Tiêu.
Mọi người chấn kinh, trong Văn cung Đại Ngụy, vô số đại nho đều trừng to đôi mắt, kinh ngạc mà nhìn hư ảnh kia.
“Đúng rồi! Đúng rồi! Là hư ảnh của Chu thánh!”
“Hư ảnh của Chu thánh, đây chính là hư ảnh của Chu thánh.”
“Bái kiến Chu thánh!”
“Bái kiến Chu thánh!”
“Là hư ảnh của Chu thánh, các ngươi mau nhìn kìa, Hứa Thủ Nhân có thể dẫn hư ảnh của Chu thánh hiện thế.”
Giọng của các vị đại nho vang lên, có người đã nhìn ra được đây chính là hư ảnh của Chu thánh, chuyện bọn họ làm đầu tiên chính là quỳ trên mặt đất, cúi đầu bái lạy thánh nhân.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng sinh ra sóng ngầm cuồn cuộn, trong mắt ngoại trừ sự chấn động ra thì không còn gì khác nữa.
Không những là bọn họ.
Trần Tâm, Chu Dân, Trần Chính Nho, Vương Tân Chí, tất cả các vị đại nho bao gồm cả những người đọc sách và dân chúng, tất cả đều quỳ xuống.
Đặc biệt là bách tính, khi bọn họ nhìn thấy hư ảnh của thánh nhân thì cũng không nhịn được hô to thành tiếng.
“Thánh nhân hiện thế! Đây đúng là thánh nhân hiện thế!”
“Không ngờ lại có một ngày ta có thể nhìn thấy được thánh nhân.”
“Chu thánh sống lại rồi, Chu thánh sống lại rồi.”
Giọng của bách tính vang lên không dứt, bọn họ càng kinh ngạc hơn khi đối mặt với thánh nhân, bọn họ cúi rạp người xuống đất, bên trong ánh mắt tràn ngập sự kính trọng.
Còn ánh mắt của Bồng nho thì lại càng chấn kinh hơn, cũng càng tuyệt vọng hơn.
Vào thời điểm hư ảnh của Chu thánh xuất hiện thì ông ta đã biết bản thân đã thất bại rồi.
Bất luận là Hứa Thanh Tiêu có tu tập dị thuật hay không thì đến bây giờ cũng đã không còn quan trọng nữa, bởi vì thánh nhân đã hiện ra trước mặt Hứa Thanh Tiêu, điều này có nghĩa là thánh nhân cũng không thèm để ý.
Người trong thiên hạ không ai có thể bảo vệ được người đã tu luyện dị thuật.
Nhưng thực ra thì có một người có thể bảo vệ được, đó chính là thánh nhân.
Địa vị của thánh nhân lớn hơn tất cả.
Nếu như Chu thánh cho rằng Hứa Thanh Tiêu không sai, vậy thì Hứa Thanh Tiêu nhất định không sai.
Huống hồ chi từ đầu đến cuối bọn họ không hề đưa ra được chứng cứ chứng minh Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật.
Mà bây giờ, thánh nhân không trừng phạt Hứa Thanh Tiêu mà ngược lại lại còn ngưng tụ hư ảnh, đây là sự công nhận to lớn nhường nào.
Bọn họ không dám tưởng tượng.
Hai người Nghiêm Lỗi và Tôn Tĩnh An nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Tiêu.
Trừ tuyệt vọng ra thì cũng chỉ còn tuyệt vọng.
Từ sự lạnh nhạt ban đầu cho đến khi Bồng nho cao cao tại thượng bước đến, mang đến cho họ sự tự tin, tiếp nữa là sự cuồng vọng và phẫn nộ.
Mà bây giờ, là sự chấn kinh, sợ hãi, khủng bố, là... tuyệt vọng. Là sự tuyệt vọng làm cho người ta kinh sợ.
Nhưng khi tất cả mọi người đều cho rằng chuyện đến đây là kết thúc rồi.
Thì một hình ảnh lại làm cho tất cả mọi người khó mà quên được trong kiếp này xuất hiện.
Cảnh tượng mà cả đời này cũng khó mà quên được.