Người Chơi Hung Mãnh

Chương 620: Thiên Địa Chi Sách, Tuyệt Thế Đại Nho, Bên Dưới Văn Cung, Phế Nho Vị Của Ngươi (3)

Chương 620: Thiên Địa Chi Sách, Tuyệt Thế Đại Nho, Bên Dưới Văn Cung, Phế Nho Vị Của Ngươi (3)

Đào Hoa am.
Trương Như Hội nhìn về phía Văn cung Đại Ngụy, ông ta kích động nắm chặt nắm đấm. Vừa rồi ông ta đã thất thố hô to lên vài tướng Hứa tân thánh.
Mà dường như là tất cả các cô nương ở Đào Hoa am đều đưa mắt nhìn về phía Văn cung Đại Ngụy, ánh mắt các nàng ngập tràn vẻ ái mộ.
Một vài cô nương lại đang vây quanh Lạc Bạch Y, vô cùng kích động nói:
“Bạch Y tỷ tỷ, Bạch Y tỷ tỷ, muộn muội thật ghen tị với tỷ, có thể có được sự ưu ái của Hứa công tử.”
“Đúng vậy đó, đúng vậy đó, chúng ta ghen tị đến sắp phát điên rồi, nếu như có thể có được một chút ưu ái của Hứa công tử thì muội muội đây có chết cũng cam lòng.”
“Bạch Y muội muội, Hứa công tử có dịu dàng không?”
Các nàng nói chuyện, vây xung quanh Bạch Y cô nương hỏi thăm những chuyện liên quan đến Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng Lạc Bạch Y lại có hơi thẹn thùng bởi vì nàng cũng không hiểu lắm về Hứa Thanh Tiêu, chỉ có duyên gặp mặt hai lần, mà lần đầu tiên lại còn cực kì quái dị, lần thứ hai lại càng có hơi... Khiến cho người ta không biết nên nói gì mới phải.
Nhưng bất luận là thế nào thì khi nhìn thấy hư ảnh của Chu thánh cúi đầu với Hứa Thanh Tiêu thì nàng cũng hơi kích động, tính tình nàng vốn trầm tĩnh nhưng vào thời khắc này vẫn không nhịn được mà đứng dậy.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu lại sắp viết sách thành nho, nàng lại càng thêm hưng phấn và kích động, chỉ là nàng không làm được như các cô nương khác.
Nhưng trong ánh mắt của nàng lại tràn đầy sự kích động khó mà diễn tả bằng lời.
Trong Đào Hoa am, bên trong lầu một.
Vương Nho chỉ về phía Văn cung Đại Ngụy bên ngoài cửa sổ, dùng giọng điệu cực kì kích động nói:
“Hứa Thủ Nhân chính là bằng hữu tốt của ta, là bằng hữu tốt của Vương mỗ ta, hôm nay chắc chắn hắn sẽ chứng được vị trí đại nho, hắn sẽ là tân thánh Đại Ngụy.”
“Là thánh nhân mới của Đại Ngụy chúng ta.”
Vương Nho kích động đến nổi cả người run rẩy, mặc dù mối quan hệ của hắn với Hứa Thanh Tiêu cũng không thể nói là cực kì tốt nhưng cũng xem như rất là không tệ, cũng có giao tình nhất định.
Có giao tình cùng với một vị đại nho, một vị đại nho chỉ mới hai mươi tuổi, thánh nhân tương lai của Đại Ngụy, thể diện này đúng thật là vô cùng to lớn.
Tất cả các văn nhân chung quanh đúng là lộ ra vẻ rất hâm mộ cho nên lại càng chủ động kết bạn với Vương Nho, hi vọng tương lai có cơ hội Vương Nho sẽ giới thiệu bọn họ cho Hứa Thanh Tiêu quen biết một chút.
Không chỉ vậy.
Dân chúng Đại Ngụy từ trên xuống dưới đều kích động.
Bọn họ đều rất hưng phấn.
Một vị đại nho hai mươi tuổi, một tồn tại được thánh nhân tán thành, là tân thánh mới của Đại Ngụy. Những cảnh tượng trước mắt bọn họ đây sẽ trở thành một bước ngoặt, mà bọn họ lại là người chứng kiến đoạn lịch sử này.
Trăm ngàn năm sau, có lẽ bọn họ cũng sẽ được người ta nhắc tới, có lẽ cũng chỉ nhắc rải rác mấy chữ nhưng dù sao thì bọn họ cũng được người ta nhớ đến mà.
Chuyện này rất rầm rộ.
Từ sau khi thất bại bắc phạt, Đại Ngụy chưa từng rầm rộ như vậy.
Nhưng bên trong Văn cung.
Giọng của Bồng nho lại vang lên.
“Viết sách thành nho!”
“Để viết được sách thì cần phải được vạn dân tán thành, hôm nay hắn không thể thành đại nho được.”
Giọng của Bồng nho cũng không phải là nói to ra ngoài mà là thông qua thần thông nho đạo nói cho một vài người biết.
Trong đó bao gồm cả Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi.
Sau khi hai người kia nghe được lời này thì có hơi phản ứng không kịp.
Đúng vậy, Hứa Thanh Tiêu viết sách.
Nói là viết sách nhưng mà có thể viết được sách gì chứ? Cho dù là viết sách thì sao? Muốn thật sự trở thành đại nho thì nhất định phải được vạn dân tán thành, sách gì mà có thể đạt được sự tán thành của vạn dân chứ?
Cho dù là sách Tâm học cũng cần phải mất một khoảng thời gian để lan rộng ra và truyền miệng, phải có người trình bày lý do trong đó, làm cho người ta hiểu rõ, bằng không mà nói, muốn trực tiếp trở thành đại nho dường như là chuyện không thể nào.
Bồng nho làm cho hai người này nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần Hứa Thanh Tiêu không trở thành đại nho thì bọn họ sẽ có thể trốn được một kiếp.
Dù sao thì nếu như thật sự ép bọn họ phế đi nho vị thì Văn cung Đại Ngụy sẽ không đồng ý, đơn giản chỉ là chút nữa có hơi mất mặt xấu hổ mà thôi.
Nhưng dù có mất mặt hay xấu hổ thế nào đi chăng nữa thì cũng tốt hơn so với chuyện mất đi nho vị chứ hả?
Đúng vào lúc này.
Giọng của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên lần nữa.
“Hôm nay Hữa mỗ đạt được thánh ý, đã cảm ngộ được, viết sách Thiên Tự văn.”
“Vì bách tính trong thiên hạ dùng để làm tác phẩm chữ vỡ lòng, nguyện bách tính Đại Ngụy ta, người người như rồng.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, đây là sách ngũ phẩm của hắn.
Thiên Tự văn!
Sở dĩ lựa chọn Thiên Tự văn cũng không phải là do Hứa Thanh Tiêu nhất thời hứng khởi mà là hắn đã suy nghĩ xong từ sớm.
Hắn cần phải giáo hóa vạn dân, đạt được dân ý, minh ý của hắn là học, lập ngôn là vì dân, mà viết sách thì vẫn là vì dân như trước.
Thiên Tự văn là sách dùng để học vỡ lòng, sẽ làm cho càng nhiều người biết chữ hơn, đi học rồi có được tri thức.
Đương nhiên Hứa Thanh Tiêu có tiến hành sửa đổi cho hoàn chỉnh, lúc trước hắn vẫn luôn nghiên cứu về vấn đề này.
Bên trong Thiên Tự văn có ghi chép rất nhiều điển cố, Hứa Thanh Tiêu lại ghi thêm điển cố Đại Ngụy và điển cố nho đạo vào trong đó.
Nếu không mà nói, nếu hắn chỉ viết có một phần thì sẽ hoàn toàn không trôi chảy.
Mà cái này!
Đây chính là sách mà Hứa Thanh Tiêu viết ra.
Giọng nói vang lên.
Truyền đến mỗi một nơi dù là hẻo lánh nhất của Văn cung Đại Ngụy.
Sau một khắc, Hứa Thanh Tiêu lại mở miệng lần nữa, đọc Thiên Tự văn lên.
“Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.”
“Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương.”
“Hạ qua đông đến thu thu đông tàng.”
(Huyền là trời; Hoàng là màu của đất; Hồng là lớn; Hoang là xa. Chỉ vũ trụ rộng lớn bao la.
Mặt trời có thẳng có nghiêng, mặt trăng có khuyết có tròn; bầu trời bao la có nhiều tinh tú)
Giọng Hứa Thanh Tiêu không lớn nhưng có thể truyền đi được khắp cả kinh đô Đại Ngụy.
Mỗi một chữ được Hứa Thanh Tiêu đọc lên kia đều sẽ hóa thành một chùm tia sáng ánh vàng bay thẳng lên trời, phá vỡ bóng đêm vô tận.
Vỗn dĩ kinh đô Đại Ngụy giống như là đêm dài vĩnh hằng sắp tới nhưng vào thời khắc này, ánh sáng lại nở rộ lên.
Chữ cổ màu vàng, mỗi chữ đều giống như mặt trời nhỏ treo trên nền trời, chiếu rọi huy hoàng.
Mà giọng của Hứa Thanh Tiêu thì lại không ngừng khuếch tán.
Lần này đã không chỉ là kinh đô Đại Ngụy nữa.
Mà truyền thẳng đến các quận các phủ xung quanh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất