Chương 642: Dân Tâm Kiếm Hiện! Chấn Động! Lục Bộ Thượng Thư Đánh Nhau Rồi! (1)
Nghe lời này, Lộ Tử Anh không hề giận, trái lại còn cảm thấy đề nghị này của Trần Tinh Hà cũng không tệ.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu khoát tay áo nói: "Không cần như vậy, lấy tâm pháp vỡ lòng còn được, nếu lấy ra nữa e rằng sẽ xảy ra chuyện."
Hứa Thanh Tiêu từ chối, tâm pháp của tông môn nhà người ta, mình học được vỡ lòng đã tốt lắm rồi.
Nếu còn tiếp tục như thế nữa, không khác gì miễn phí công pháp?
Tiên tông cực kỳ để ý đến mấy thứ như là tâm pháp, giống như truyền thừa của bản thân, sao cho không người khác được?
Nhưng Lộ Tử Anh lắc đầu nói: "Thật ra cũng không phải không được, tâm pháp cửu phẩm, không tính là quá khó, nhưng mà Hứa huynh, huynh cứ củng cố linh khí trước đã, đợi đến khi trong cơ thể huynh có mấy trăm đường linh khí, lúc đó ta mới đưa tâm pháp cửu phẩm cho Hứa huynh xem được."
"Nhưng mà quá trình này cần khoảng chừng bảy ngày, vấn đề không nằm ở tư chất, mà ở linh khí tích tụ được, giống như việc tăng khí huyết ở Võ Đạo."
Lộ Tử Anh nói, y vẫn có thể mang tâm pháp cửu phẩm ra được, nhưng vượt qua cửu phẩm thì không được.
Nhưng nói xong lời này, Hứa Thanh Tiêu cười khổ nói: "Không cần, không cần, Lộ huynh mang tâm pháp nhập phẩm ra đã quá đủ rồi."
Hứa Thanh Tiêu từ chối, hắn có muốn tu luyện Tiên Đạo đâu, sao phải ôm đống nhức não này nhỉ.
"Không!"
"Hứa huynh, huynh nhất định phải thử một lần, nhập phẩm không thử ra được cái gì hết, nhưng cửu phẩm chắc chắn tra ra được kết quả gì đó, huynh phải thử."
"Nếu không thì, sau này Lộ mỗ không dám xưng mình là Đệ nhất Tiên Đạo nữa."
Lộ Tử Anh rất lo lắng bảo, y nôn nóng vô cùng.
Mình vốn là đệ nhất của Tiên Đạo, không chỉ là người có thực lực đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi này, quan trọng nhất là tốc độ tu luyện cũng xếp hạng nhất.
Nhưng giờ Hứa Thanh Tiêu một canh giờ đã nhập phẩm, y không chịu nổi hiện thực này.
Nhập phẩm khéo không thử ra được kết quả gì, nhưng cửu phẩm nhất định có thể tra ra được.
Chỉ cần đợi bảy ngày thôi.
"Thế... được thôi."
Hứa Thanh Tiêu ngẫm nghĩ, nếu đối phương cứ khăng khăng như thế, thì hắn cũng không dám ý kiến gì, vừa hay mình cũng muốn xem thử rốt cuộc là do gì, là do Nho Đạo, hay do mình hợp tu tiên thật.
Có điều Hứa Thanh Tiêu không dùng dân ý hoá thành linh khí ngay, định từ từ củng cố lại tu vi rồi tính tiếp.
Cũng không thể vội vã nhất thời được.
Nhưng Trần Tinh Hà lại đế vào.
"Lộ huynh, ngươi còn chưa nói ngươi vào cửu phẩm mất bao lâu?"
Trần Tinh Hà gặng hỏi.
"Mười lăm ngày, ta tụ khí mất bảy ngày, mười lăm ngày đột phá."
Lộ Tử Anh đáp.
Y không nói khoác.
"Được, sư đệ, tranh thủ tám ngày đột phá đi."
Trần Tinh Hà nói với Hứa Thanh Tiêu thế.
"Không, không được, trong vòng tám ngày cho dù như thế nào cũng không thể đột phá, thập phẩm là dẫn khí, khác hoàn toàn với cửu phẩm, tiên đạo cửu phẩm là Luyện khí cảnh, phải luyện hoá linh khí, ngưng tụ linh mạch."
"Với cả không chỉ ngưng tụ được một sợi linh mạch, thiên tài thật sự, là phải ngưng tụ ra được hơn ba sợi linh mạch."
Lộ Tử Anh nói, nhưng lời này y nói hơi quá lên.
Vì nói như vậy cũng chỉ ngưng tụ ra được một sợi linh mạch, ở đâu lòi ra ngưng tụ ra ba sợi linh mạch, dù sao chính y cũng có tụ ra được đâu, hơn nữa thứ này theo lý thuyết chỉ có một thôi.
Chủ yếu là Lộ Tử Anh sợ Hứa Thanh Tiêu quay đi quay lại mười ngày đã ngưng mạch thành công, vậy chẳng phải mình sẽ mất hết mặt mũi sao.
Cho nên phải phóng đại nói quá lên chút cho yên tâm.
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, như đang suy nghĩ, điều này cũng giống như Võ Đạo bên mình hả.
Nhưng, vào đúng lúc này, Lý Thủ Minh xuất hiện.
"Thưa lão sư, Trương chưởng quỹ đến, bảo có chuyện quan trọng muốn tìm thầy ạ."
Thấy Lý Thủ Minh xuất hiện, Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Lộ Tử Anh nói:
"Lộ huynh, Hứa mỗ còn có chuyện quan trọng cần làm, phải đi trước, sư huynh, huynh tiếp Lộ huynh hộ đệ nha."
"Nếu Lộ huynh không chê, thì nghỉ chân ở học đường được không?"
Hứa Thanh Tiêu nói như vạy, mời đối phương ở lại trước đã.
"Ừ, được!"
Lộ Tử Anh tính từ chối, nhưng nghĩ còn phải xem xem tốc độ tu luyện của Hứa Thanh Tiêu, cho nên đồng ý.
Về phần Trần Tinh Hà cũng khẽ gật đầu, ý Hứa Thanh Tiêu có việc bận thì cứ đi đi, mình sẽ chăm sóc Lộ Tử Anh.
Ngay đó.
Hứa Thanh Tiêu xin cáo từ rời đi.
Đi ra ngoại viện học đường.
Đi theo Lý Thủ Minh ra đến ngoại viện, đã thấy Trương Như Hội đã đứng cách đó không xa chờ mình.
"Bái kiến Hứa nho."
Có người ở cạnh, biểu hiện của Trương Như Hội vẫn vô cùng tôn trọng.
"Trương huynh, mời!"
Hứa Thanh Tiêu không nhiều lời, mời đối phương đi vào.
"Được!"
Trương Nhu Hội không nghĩ thêm, đi theo Hứa Thanh Tiêu đi vào phòng bên trong.
"Hiền đệ, chuyện đệ bảo ngu huynh làm, ngu huynh đã làm xong, đã mua lại toàn bộ các tiệm sách trong kinh đô, đồng thời cũng mua lại một vài tiệm sách ở các phủ lớn rồi.”
"Bao gồm cả những thứ để in ấn, tất cả đều đã giải quyết xong."
"Bước tiếp theo như thế nào?"
Trương Như Hội hỏi.
Trước đó vài ngày, Hứa Thanh Tiêu đã bảo ông ta làm những chuyện này, mặc dù ông ta không biết Hứa Thanh Tiêu đang tính làm gì, nhưng hiểu rất rõ, Hứa Thanh Tiêu thông minh hơn người, hắn sẽ không làm điều thừa.
"Được!"
"Huynh trưởng, việc này đúng là huynh giúp ta một ân huệ lớn rồi."
Hứa Thanh Tiêu nghe câu trả lời này, tỏ ra hết sức hài lòng.
"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng mà hiền đệ này, ngu huynh vô vùng to mò, đệ thu mua tiện sách để làm gì? Mấy tiệm sách đó ngày thường cũng không mua may bán đắt gì hết, bảo chỉ đủ nuôi sống gia đình thì được."
"Nghĩ muốn kiếm ra được bạc, e rằng rất khó."
Trương Như Hội không cảm thấy đây là hỗ trợ gì hết, chỉ vô cùng tò mò không biết tại sao Hứa Thanh Tiêu muốn thu mua tiệm sách thôi.
Rất khó hiểu.
Nghe nói như thế, Hứa Thanh Tiêu không nhân nước đục thả câu, mà chậm rãi nói.
"Huynh trưởng không biết thôi, ngu đệ đang định mở toà soạn báo."
Hứa Thanh Tiêu nói ra kế hoạch của mình.
Đúng thế, chính là toà soạn báo!
Đây chính là kiếm Dân tâm của Hứa Thanh Tiêu.
Cũng là chuyện Hứa Thanh Tiêu bận tâm nhất hiện giờ, có một không hai.
Một thanh kiếm này, nếu có thể rèn xong, sẽ trở thành thanh thần kiếm diệt trừ kẻ địch của Hứa mỗ hắn.
Nhưng nói xong lời đấy, Trương Như Hội ngơ luôn.
"Toà soạn báo?"
"Toà báo gì cơ?"
"Hiền đệ à, thứ cho ngu huynh dốt nát, huynh đúng thật không hiểu toà soạn báo là có ý gì?"
Trương Như Hội đúng thật không hiểu mô tê gì, ông ta chưa nghe thấy toà soạn báo bao giờ, cái thứ này có ích gì chớ?
Hứa Thanh Tiêu lấy một tờ giấy trắng ra, nghiêm túc giải thích cho Trương Nhu Hội nghe.
Dù sao thì toà soạn báo này nhất định phải để Trương Như Hội xử lý, bản thân mình không thể nào quản lý được một toà soạn báo, chỉ có thể nói giai đoạn đầu tiên mình còn giúp đỡ nhiều được, nhưng về sau này thì không được.
Chính mình còn có rất nhiều chuyện phải làm, phải dựa vào Trương Như Hội rồi.