Chương 646: Dân Tâm Kiếm Hiện! Chấn Động! Lục Bộ Thượng Thư Đánh Nhau Rồi! (5)
Tất nhiên chuyện này phải dần dần từng chút một, trước tiên phải chiếm được lòng dân biết chữ đã, rồi chiếm lòng dân mù chữ sau.
Thậm chí đến cả thị trường bên chị em phụ nữ, Hứa Thanh Tiêu cũng phải chiếm được trước.
Chiếm trước thị trường nữ giới kiểu gì? Không phải rất dễ dàng sao, phải tìm mấy tiểu thuyết hấp dẫn thú vị đồng thời cũng phải đa tình sướt mướt, viết mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm còn chưa đủ sao? Thế thì tìm một vài người con gái có tài hoa viết thơ đi.
Phái nữ ủng hộ ai nhất? Còn không phải là phái nữ sao?
Không có chuyện gì thì thêm mấy cái màu mè như chòm sao gì đó vào, mấy cái chòm sao giải trí này chắc chắn không được lấy mấy chòm sao thật ra, mà phải na ná như cầm tinh mười hai con giáp.
Nghĩ tới đây Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao có chút buồn cười.
Sau đó một vài phái nữ của Đại Nguỵ gặp nhau, câu đầu tiên chính là.
"Tỷ thuộc chòm sao Kim Ngưu à? Người con gái Kim Ngưu, cần cù và thật thà, lấy việc giúp người khác là niềm vui, làm bạn với người như tỷ sẽ rất yên tâm, tỷ muội, sau này chúng ta sẽ là bạn với nhau."
"Ta thuộc chòm gì á? Ta thuộc cung Bạch Dương, đó, tính cách của ta dịu hiền ngoan ngoãn, hơn nữa còn rất hợp với Kim Ngưu, dê bò chung đàn, chúng ta nhất định là tỷ muội tốt."
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu phì cười.
Thậm chí!
Hứa Thanh Tiêu không chỉ nhằm vào người dân và văn nhân.
Thị trường kẻ tu tiên Hứa Thanh Tiêu cũng muốn chiếm được.
Chiếm như thế nào?
Viết chuyện phàm nhân tu tiên tung ra bên ngoài, Hứa Thanh Tiêu không tin đống người tu tiên này sẽ không đọc?
Khéo vừa đọc vừa nhảy tưng tưng ấy.
Suốt đêm không thể say giấc.
Nghĩ đến kế hoạch này, Hứa Thanh Tiêu không khỏi lộ ý cười đắc trí.
Bây giờ hắn sẽ chờ Văn cung mắc câu, chỉ cần Văn Cung vừa mới mắc câu, đương nhiên cũng sẽ tham gia trận chiến giá cả này với mình.
Đến lúc đó mình sẽ khiến bọn họ tiền mất tật mang.
Úi chà.
Sảng khoái quá đi.
Tất nhiên, nếu như Chu Thánh nhất mạch không tranh giành với mình, thế thì không sao, tránh được một kiếp.
Một khi đã tranh cướp, Hứa Thanh Tiêu không lột được một tầng da của bọn họ, Hứa Thanh Tiêu sẽ đổi họ.
Nghĩ tới đây.
Tâm tư của Hứa Thanh Tiêu càng sống động, bắt đầu thiết kế tuần văn báo Đại Nguỵ đầu tiên.
Nội dung của quốc gia đại sự rất đơn giản, viết xong nhờ Lục bộ chỉnh sửa lại cho mình một lượt.
Chuyện của Lục bộ một ngày không biết có bao nhiêu, chuyện có thể mang ra công khai, viết lên báo được, nói ví dụ như ngày hôm nay bệ hạ hạ lệnh gì, trừ khi là bệ hạ nói không được phép truyền ra, nói cách khác ngày mai có thể đăng lên báo rồi.
Như thế bệ hạ đỡ phải hạ thánh chỉ.
Chuyện lý thú trong dân gian nhờ Trương Như Hội tìm một vài tên vô công rồi nghề đi hóng hớt sưu tầm một ít, thông tin bọn này nghe ngóng được, chuyện được lên báo tất nhiên phải đổi tên nhân vật rồi, dù sao cũng không thể viết thẳng tên ai vào ai được.
Tin tức địa phương thì một vài biến động bên trong kinh đô Đại Nguỵ.
Cuối cùng quảng cáo thì đơn giản, hơn nữa lý do Hứa Thanh Tiêu dám kéo giá xuống thật vậy, là muốn kiếm bạc ở mục này.
Không nói đến tiền lời, đảm bảo không lỗ thậm chí còn kiếm được món hời khủng, càng về sau thì văn báo Đại Nguỵ càng đáng sợ.
Đợi đến khi đối thủ cạnh tranh bị hất chân rồi, đến lúc đó muốn tăng giá dễ như lật bàn tay.
Tất nhiên còn phải điều chỉnh dựa vào khả năng kinh tế của dân chúng Đại Nguỵ.
Cũng không thể nói tăng là tăng lên ngay được.
Khung sườn bản thảo đã làm xong, trước mắt chính là chuyện này.
Làm sao tạo ra được một chủ đề bom tấn đây?
Bản đầu tiên bán ra, nhất định phải có một thứ nào đó cực kỳ hấp dẫn mới được.
Nhất định phải khiến từ trên xuống dưới Đại Nguỵ đều cảm thấy hứng thú.
Hiện giờ người có danh tiếng nổi như cồn nhất ở Đại Nguỵ là mình.
Cho nên phải bắt đầu từ mình rồi.
Nhưng bắt đầu từ đâu?
"Đêm khuya, Nữ đế gõ cửa nhà Hứa Thanh Tiêu?"
Không được không được, viết cái này xong khéo ngày mai Nữ đế ban chết cho mình luôn quá.
Chuyện này không đùa được đâu.
"Thượng thư Lục bộ đánh nhau với nhóm quan võ, nguyên nhân lại vì..."
Không được không được, không được viết chuyện hư cấu, hơn nữa làm vậy sẽ khích văn võ cãi nhau một trận tiếp, không được làm thế.
Vậy viết cái gì giờ?
Không thể viết quan viên được.
Mình cũng chẳng có chuyện xưa gì hết.
Còn không được tung tin đồn nhảm nữa.
Phiền ghê ta.
Bản tin đầu tiên chắc chắn không được bịa bậy bịa bạ, nhất định phải có tính chân thực.
Hứa Thanh Tiêu đau đầu.
Cảm giác mình có viết cái gì cũng không quá tốt.
Chán thế nhờ.
Nếu không được nữa hay là viết một bài thơ tuyệt thế?
Thế cũng chả có ý nghĩa gì.
Vì dân chúng cũng không hiểu cái này.
Nhức đầu thế nhở.
Hứa Thanh Tiêu nhấp một ngụm trà.
Đang lúc trầm tư.
Cũng chính là lúc này.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Là Lý Thủ Minh.
"Không hay rồi! Không hay rồi!"
"Lão sư, lão sư, thượng thư lục bộ đánh nhau rồi."
"Trần đại nhân nói người mau chóng chạy đến Lại bộ một chuyến."
"Hình bộ thượng thư và Công bộ thượng thư hội đồng Cố thượng thư."
Giọng Lý Thủ Minh vang lên.
Hứa Thanh Minh lập tức đứng dậy.
"Đánh nhau?"
"Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?"
Hứa Thanh Tiêu cảm thấy không thể nào tin nổi.
Đường đường là thượng thư của Lục bộ, người nào cũng có địa vị cực cao mà?
Sao giờ lại đánh nhau rồi?
"Lão sư, học sinh nào biết đâu, là Lại bộ sai người chạy đến đây, nhắn lão sư mau qua bên đó."
Lý Thủ Minh lộ vẻ mặt ảo não.
Sao hắn biết được chuyện gì đang xảy ra chứ.
"Được!"
"Giờ ta qua đó ngay."
Hứa Thanh Tiêu mau khởi hành, trái lại không vội vàng đến đó khuyên ngăn.
Mà vội vàng qua dò la xem xảy ra chuyện gì.
Không phải đã có tin hot đầu tiên rồi sao?
[ Lục bộ thượng thư ra tay đánh nhau, nguyên nhân là vì...]
Ghê, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy, cầm cái tờ đề giật tít trang đầu thế này, kinh đô Đại Nguỵ không muốn sôi trào cũng không được.
Đường đường là Lục bộ thượng thư lại đi đánh nhau.
Sao không kích thích người ta liên tưởng được?
Nếu đây mà không thành quả bom tấn, thì kế hoạch văn báo Đại Nguỵ cũng có thể vứt ra chuồng gà ngay lập tức.
Chư vị đại nhân.
Cứ đánh tiếp đê, đừng ngừng tay.
Chờ ta đến rồi hãy nói.
Hứa Thanh Tiêu vô cùng lo lắng.
Mà nhóm học sinh ở học đường Thủ Nhân đơ ra hết.
"Sư huynh, nhìn lão sư có vẻ rất vui á!"
"Đúng thế, sao Lục bộ thượng thư đánh nhau, trông lão sư lại vui như vậy?"
Đám người ngơ ngác.
Mà Lý Thủ Minh lắc đầu nói:"Các đệ nhìn nhầm rồi, đó không phải vui, mà là hưng phấn."
Lý Thủ Minh nghiêm túc nói.
Mặc dù gã cũng không biết tại sao Hứa Thanh Tiêu lại hưng phấn!
Có cái gì đáng để hưng phấn sao?