Chương 650: Lục Bộ Tranh Nhau, Văn Báo Đại Nguỵ Ra Lò, Bán Báo! (4)
Hứa Thanh Tiêu nhắc đến Bộ binh.
"Không thành vấn đề!"
"Nhưng mà... chỉ một phần thì..."
Chuyện đầu tiên, thượng thư Binh bộ Chu Nghiêm thẳng thắn đồng ý, nhưng phát cho một phần thì hơi ít, dẫu sao quân phí như hang không đáy, đừng nói là một tỷ lượng bạc, thậm chí là mười tỷ cũng không đủ để Binh bộ ăn.
"Chỉ chi một phần!"
"Bây giờ Đại Nguỵ không đánh được, cho dù là Bắc phạt hay là cái gì, nhưng nếu có tiểu quốc dị tộc dám giơ kiếm với Đại Nguỵ."
"Một Đại Nguỵ đây, chẳng lẽ còn sợ tiểu quốc đó?"
Hứa Thanh Tiêu nói chắc như đinh đóng cột.
Binh bộ là cái hang không đáy, có phát bao nhiêu cũng không đủ, thậm chí một trăm tỷ lượng bạc cũng chả là cái thá gì.
Trước khi Bắc phạt, trong quốc khố Đại Nguỵ có bao nhiêu tiền? Xếp thành một núi đó.
Nhưng kết quả thì sao? Sau khi đánh xong, còn lại cái gì? Còn thừa lại một mớ rối loạn.
Nhưng trong đó có rất nhiều nhân tố, một số chuyện Hứa Thanh Tiêu không muốn nói ra, một khi nói ra, thì rất nguy hiểm.
Một phần, là quân phí dự trữ, hơn nữa còn phát có giờ quy định, Hộ bộ giám sát.
Nếu Đại Nguỵ phồn vinh hưng thịnh, thì ông muốn lươn lẹo kiểu gì thì lươn, Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt cho qua, nhưng bây giờ Đại Nguỵ nghèo đến thế này, nếu lươn lẹo nữa, thì Hứa Thanh Tiêu không nhịn nổi đâu.
"Được thôi, nếu Thủ Nhân nói thế, vậy lão phu cũng đồng ý."
Chu Nghiêm gật đầu, ông đồng ý.
Nhận lời đáp ứng của Chu Nghiêm, Hứa Thanh Tiêu ngay lập tức nhìn về phía Vương Tân Chí nói.
"Vương đại nhân, cả Lễ bộ cũng được phát, nhưng tiền phát cho Lễ bộ sẽ không quá nhiều, ít nhất ngay bây giờ, không cho được nhiều bạc hơn, mỗi năm phát năm mươi triệu lượng, như thế nào?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Lễ bộ đúng thật là không cần phát phát quá nhiều tiền, lúc quốc gia vào đường cùng, thì đừng có tiêu hoang, nghèo thì nghèo, sợ cái gì chớ?
Vẫn là câu nói kia, tôn nghiêm không đứng vững nhờ tiền, mà nhờ nắm đấm, một đống nắm đấm!
"Được!"
Vương Tân Chí đồng ý ngay, chuyến này ngay từ đầu ông đã biết đến đây để trao đổi một số chuyện, không ngờ cũng được cho không năm mươi triệu, ưng cái bụng quá đi chứ.
Ngày xưa cũng chỉ có hai mươi triệu lượng, bây giờ tăng hơn gấp hai, sao lại không vui?
Năm bộ đều đã giải quyết xong, Hứa Thanh Tiêu hướng ánh mắt về phía Cố Ngôn nói.
"Cố đại nhân, ý ngài ra sao?"
Chủ ý nói xong, thật ra cuối cùng vẫn hỏi Cố Ngôn một chút mới được.
Dù sao đây cũng là thượng thư của Hộ bộ, vẫn phải tôn trọng.
"Lão phu tán thành."
Không ngờ rằng, Cố Ngôn gật đầu cái rụp, vì Hứa Thanh Tiêu phân chia rất đồng đều, hơn nữa lý do đưa ra ông cũng ưng.
Quả nhiên, Cố Ngôn vừa đồng ý, mấy vị thượng thư còn lại cũng đua nhau đồng ý.
"Vẫn là Thủ Nhân thông minh."
"Thủ nhân đến đây, tất cả các phiền phức ở đây đều được giải quyết, giỏi lắm."
"Sau này chúng ta họp, Thủ Nhân nhất định phải góp mặt đấy, nếu không, chúng ta toàn bàn chuyện đâu đâu, không được ý nào hết."
"Được, sau này chắc chắn phải gọi Thủ Nhân qua."
Các thượng thư đều rất hài lòng, mặc dù không nhận được số tiền bọn họ mong muốn, nhưng bọn họ cũng biết, bọn họ muốn lấy tiền, Cố Ngôn có chết cũng không đưa.
Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, xem như xoa dịu giảng hoà, tất cả mọi người đều được chia một phần, không ai thiệt thòi, mỗi người đều lùi lại một bước.
Lúc này, sáu vị thượng thư đều bảo muốn sau này Hứa Thanh Tiêu đến tham gia hội nghị nhiều hơn.
"Ta không tới được đâu, chư vị đại nhân, ta còn một mớ chuyện khác nữa."
"Dù sao đâu cũng không phải chuyện đặc biệt quan trọng, vẫn là mấy vị đại nhân làm chủ."
Hứa Thanh Tiêu nói thẳng, bảo mình mỗi ngày đến họp ư? Ăn no rửng mỡ à?
Hứa Thanh Tiêu không muốn nằm ườn ra, nhưng cũng không muốn mệt bở hơi tai, vừa làm vừa chơi là tốt nhất, ngươi nhìn mấy vị thượng thư này mà xem, cả mệt phờ râu ra không?
Dù có nói như thế nào, Hứa Thanh Tiêu cũng không đến.
Câu trả lời này khiến các thượng thư ở đây hơi phật lòng, tuổi còn trẻ, không cống hiến cho quốc gia, suốt ngày chỉ muốn làm biếng?
Nhưng nghĩ lại, bọn họ cũng biết dù sao Hứa Thanh Tiêu cũng là người đọc sách theo Nho Đạo, bây giờ lại thành Đại Nho, để tâm đến đọc sách không phải vấn đề to tát gì, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
"À, đúng rồi, Cố đại nhân, Hộ bộ phải tăng người lên một chút, với lại các vị thượng thư, sau này các vị phái mấy người đến báo cáo một vài chuyện cho ta."
"Nói chuyện công khai thôi, chuyện riêng tư thì đừng nói."
Hứa Thanh Tiêu không quên nhắc một câu, nhờ Lục bộ thượng thư tìm riêng mấy người đến học đường Thủ Nhân báo cáo công tác.
Nói như thế, Lục bộ thượng thư hơi tò mò, không biết Hứa Thanh Tiêu này muốn làm chuyện quái quỷ gì.
"Thủ Nhân nói vậy là?"
"Thủ Nhân ngươi lại muốn làm chuyện gì thế?"
"Đúng thế, Thủ Nhân, ngươi có chuyện gì có thể nói cho chúng ta biết trước được không? Đừng mỗi khi làm chuyện lớn, chúng ta chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn thôi."
Mấy vị thượng thư có chút bất mãn.
"Chuyện kiếm tiền! Tóm lại sẽ không tạo nghiệp bán mạng gì hết, ta chỉ hỏi một câu, có muốn kiếm được thêm chút tiền nữa không?"
Hứa Thanh Tiêu chỉ nói như thế.
"Muốn!"
Sáu vị thượng thư cùng nhau nói, mọi người tụ lại một chỗ vì cái gì? Không phải chia nhau tiền ư? Vì sao đánh nhau? Không phải vì chia tiền không đều hả?
Giờ Hứa Thanh Tiêu lại tìm ra đường kiếm tiền, sao bọn họ lại không đồng ý?
"Vậy thì được, không nói nhiều nữa, các vị đại nhân, chỉ cần giải quyết được chuyện này, Thủ Nhân có thể đảm bảo, về sau các vị đại nhân sẽ không tranh nhau vì tiền nữa."
Hứa Thanh Tiêu ra vẻ thần bí khiến lục bộ thượng thư trong nháy mắt càng thêm tò mò.
Không cãi nhau vì tiền nữa?
Bây giờ quốc khố có một trăm tỷ, bọn họ đã ầm ĩ túi bụi.
Thế phải bao nhiêu tiền mới không cãi nhau? Một ngàn tỷ ấy hả?
Được quá, Hứa Thủ Nhân đúng là cây rụng tiền của Đại Nguỵ mà.
"Được, cho dù như nào, từ nay về sau, chỉ cần ngươi mở miệng, lão phu đều sẽ phối hợp."
"Sau này nếu sinh lời kiếm bạc, nhớ gửi cho Binh bộ chúng ta một xíu."
Chu Nghiêm phản ứng lại ngay lập tức, đứng dậy ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, không quan tâm Hứa Thanh Tiêu có nói thật hay không, cứ lấy lòng Hứa Thanh Tiêu trước rồi nói, nhỡ đâu kiếm ra tiền thật, khéo mình còn giành được nhiều hơn.
"Lão phu cũng ủng hộ, Thủ Nhân, cần giúp đỡ thì đến thẳng Hình bộ gọi người, nếu như ngươi không chê lão phu, lão phu sẽ tự mình ra sân."
Hình bộ thượng thư Trương Tĩnh nói thế.
Này, còn mấy vị thượng thư còn lại cũng đua nhau nói, sợ Hứa Thanh Tiêu hiểu nhầm, sau này có bạc không cho bọn họ.
"Được, các vị đại nhân nếu nói như này rồi, vậy chuyện sau này làm xong nhất định phải ủng hộ, không được mắng ta."
Hứa Thanh Tiêu đào sẵn một cái hố.