Chương 655: Bán Hết! Bán Hết Sạch! Bán Cháy Sạch Hàng! (3)
"Thứ này tuy không công kích bất cứ đại thần nào, nhưng lại tham dự vào việc triều đình, mặc dù không nhiều, nhưng cũng không ít, hơn nữa mỗi một chuyện đều nói rất đúng."
"Thứ này tuyệt đối không được xuất hiện, để bách tính thảo luận chính sự là điều không tốt."
An Quốc công hơi nhíu mày, phản ứng đầu tiên của ông là cảm thấy thứ tên văn báo Đại Ngụy này có vấn đề.
Nhất là tiêu đề, đập vào mắt là chuyện lục bộ thượng thư vì tiền quốc khố mà đánh nhau, vô thức giật cả mình.
Nhưng mà cũng may nội dung bên trong cũng không có vấn đề gì, trái lại còn khen ngợi thượng thư của lục bộ, nhưng thế cũng không có nghĩa được phép làm vậy.
Quốc gia đại sự, sao có thể lấy ra để dân chúng thảo luận được? Hơn nữa còn công bố trắng trợn thế này, tuyệt đối không thể được.
"Phụ thân, đây là do Thủ Nhân huynh đệ làm ra, hài nhi đã điều tra ra rõ, hình như tiêu đề này do chính tay Thủ Nhân huynh viết."
Thế tử An quốc nói thế.
"Gì? Là Thủ Nhân điệt nhi làm ra sao?"
An Quốc công nghe xong câu này, ngẩn hết cả người, sau đấy lại cẩn thận đọc lại lần nữa.
Qua một hồi, An quốc công không nhịn được gật đầu.
"Được!"
"Được!"
"Giỏi!"
"Thủ Nhân chất nhi đúng là thông minh, lăn lộn một hồi lại làm ra được thứ này, có thứ này, có thể tụ được dân ý, khiến bách tính biết được tình cảnh Đại Ngụy, cũng cho bách tính biết được đức độ của mỗi một vị quan viên trong triều đình Đại Ngụy."
"Giỏi, giỏi lắm, Thủ Nhân không hổ là tân Thánh của Đại Ngụy, lão phu đang tự hỏi không biết ai có thể nghĩ ra được ý hay này, hoá ra là Thủ Nhân điệt nhi, thế thì không sao hết, không sao hết rồi."
An Quốc công cười toe toét, không phải giả vờ, bởi vì trước mặt con trai của mình, ông không cần phải ngụy trang.
Nhưng thế tử thì ngơ ngác.
Cha à, ban nãy hình như phụ thân đâu có nói như vậy.
"Phụ thân, thứ này rốt cuộc chúng ta có ngăn hay không?"
Thế tử hỏi dò.
Nhưng nói ra câu này, An Quốc công không khỏi trừng mắt nhìn qua, không kìm được mắng vốn.
"Thủ Nhân là bên quan võ chúng ta, mặc kệ hắn làm gì, chúng ta đều phải dốc toàn lực ra để ủng hộ, đổi lại cho dù bất cứ kẻ nào làm ra cái này, lão phu đều phải bẩm lên ngăn lại."
"Nhưng nếu là Thủ Nhân làm, thế thì không sao hết."
An Quốc công nghiêm túc nói.
"Hài nhi đã hiểu."
Thế tử như có điều suy nghĩ, hiểu một chút nhưng không phải rất hiểu.
"Đúng rồi, sao tờ văn báo lại dúm dó thế này?"
An Quốc công tò mò hỏi, tờ văn báo này đúng là nhăn hết cả lên, thoáng nhìn thì thấy chất lượng kém quá.
"Phụ thân không biết thôi, bây giờ toàn kinh thành Đại Ngụy giành nhau như rồ dại, bây giờ ở trên thị trường không tài nào mua nổi, có người bán ép giá, hài nhi bỏ ra mười lượng bạc mới mua được."
Hắn ta nói thế, báo cho An quốc công biết văn báo Đại Ngụy đã bán được đến phát rồ hết rồi.
"Mười lượng bạc?"
An quốc công hơi tặc lưỡi, nhưng mà nghĩ cũng hiểu đại khái, nói sao đồ mới vừa ra, đều sẽ gặp phải tranh cướp, quan trọng là phải xem sau này kìa.
"An nhi, con đi ra ngoài nghe ngóng tình hình xem sao đi, tra thử văn báo Đại Ngụy này bán ra được bao nhiêu."
Bỗng An Quốc công nói thế.
Nhưng nói đến đây, lại nói thêm:"Với cả chạy đi gọi hết các quốc công liệt hầu đến đây, bảo vi phụ có chuyện quan trọng."
"Dạ!"
Chờ hắn ta đi rồi, An Quốc công lại cầm văn báo Đại Ngụy lên đọc cẩn thận thêm lần nữa.
Cuối cùng không kìm được thở dài.
"Thủ nhân điệt nhi đúng thật không hiểu chuyện, không thèm nhắc lão phu trước. Hừ! Sau này nhất định phải bảo ban lại hắn một câu, đừng có tiếp xúc thân thiết với bọn quan văn như thế."
Ông tự lẩm nhẩm một tiếng.
Mà toàn thể kinh đô Đại Ngụy, náo nhiệt nhất không chỉ có tiệm sách.
Toàn soạn văn báo Đại Ngụy cũng sôi trào lên.
Cũng không biết ai phát hiện ra tất cả văn báo Đại Ngụy đều được phát ra từ toà soạn văn báo Đại Ngụy.
Chỉ thoáng chốc, không ít người chạy thẳng đến tòa soạn mua văn báo.
Chưởng quỹ của bốn, năm trăm tiệm sách ngồi xe chạy đến, ngồi kiệu, gần hơn thì chạy sang luôn, tất cả đều qua đây nhập hàng.
Văn báo Đại Ngụy cháy sạch hàng!
Bán hết sạch sành sanh!
Từ đầu đã chuẩn bị sẵn mười lăm ngàn tờ, nhóm đầu tiên lấy chìn ngàn tờ, không ngờ mới qua hai khắc đồng hồ, kết quả tất cả đều chạy đến nhập hàng.
Cho nên sáu ngàn tờ còn lại đều mang hết ra.
Không ai ngờ, lại có một đám người nữa, đua nhau chạy đến nhập thêm hàng.
Hàng bán hết rồi.
Cho dù tòa soạn văn báo Đại Ngụy có giải thích đến thế nào đi nữa, nói ra sao đi nữa, thì người ta cũng không nghe, nhất quyết phải mua.
"Cửa hàng của ta sắp bị đập nát rồi, hôm nay nếu các người không đưa văn báo cho ta, lão phu chết ở đây cho các ngươi xem."
"Các ngươi thương xót đi mà, in thêm một ít, mau đi đi!"
"Mấy trăm người đang đợi ta đó, mau làm đi chứ."
"Các người thế này là hại người đấy à? Chỉ chút xíu vậy thôi à? Đủ cho ai xem? Để dị tộc sát vách nhìn thấy, sẽ nói chúng ta kém cỏi."
Các chưởng quỹ tiệm sách lớn đều đua nhau nói, ầm ĩ cực lớn, chỉ muốn nhập hàng.
Mà bên trong tòa soạn văn báo Đại Ngụy.
Trương Như Hội trợn tròn mắt,
"Mười lăm ngàn tờ văn báo, nửa canh giờ bán hết sạch?"
Phía trên văn quán, Trương Như Hội ngẩn ngơ.
Ông ta không ngờ rằng, mười lăm ngàn tờ văn báo Đại Ngụy cứ thế bán hết sạch rồi?
Thề có trời chứng giám, không phải ông ta không tin Hứa Thanh Tiêu, mà cảm thấy nếu tung thứ này ra ngoài thị trường, mười lăm ngàn tờ không thể bán hết sạch trong vòng nửa canh giờ?
Lúc trước ông ta cảm thấy cả ngày mới bán hết đã tốt lắm rồi.
Nhưng bây giờ, kết quả vượt tầm ý định.
"Mau in!"
"Mau đi bảo người ta in thêm, tiếp tục in, in được bao nhiêu thì in!"
Cuối cùng Trương Như Hội trực tiếp ra lệnh, cho tất cả xưởng in lập tức in khẩn cấp.
Sau một khắc đồng hồ.
Bảy trăm tám mươi lăm xưởng in trong kinh thành bắt đầu điên cùng in thêm.
Tất cả công nhân đều bị ép tăng ca, nếu như không tăng tiền lương vượt mức lên, khéo bọn họ không thể nào làm việc tiếp được.
Cứ như thế.
Một giờ sau.
Trong văn quán.
Từng chiếc xe ngựa kéo thêm văn báo Đại Ngụy mới in xong ra, bởi vì thời gian quá gấp, đến mức chất lượng giấy so với lúc trước kem hơn một chút.
Hết cách rồi, giục gấp quá.
Mười ngàn tờ văn báo Đại Ngụy vừa ra, nhóm chưởng quỹ tiệm sách đều giành hết trơn, chỉ chớp mắt mười ngàn tờ văn báo Đại Ngụy hết sạch.
Mà người dân ở kinh muốn mua báo, thì cả một đám chạy theo chưởng quỹ, vừa đi vừa bỏ tiền ra mua.
Bên trong tòa soạn văn báo Đại Ngụy.
Cũng loạn xạ cả lên, tất cả mọi người đều lo sốt vó lên làm việc.
Chạy tới chạy lui đến phòng làm việc của Trương Như Hội.
"Chưởng quỹ, bán hết rồi, bán hết rồi!"
"Chưởng quỹ ơi, lại bán hết rồi, in thêm nữa đi ạ."
"Chưởng quỹ, mấy trăm chưởng quỹ ở bên tiệm sách phía tây thành chạy đến rồi, không in thêm bọn họ lại làm loạn lên mất."
"Chưởng quỹ, người phía bắc thành cũng đến, chúng ta còn hàng không?"
Từng giọng nói vang lên, Trương Như Hội đúng là có hơi nhức đầu.
"In tiếp! In tiếp đi!"
"Bảo người đi in tiếp mau!"
Giờ này khắc này, Trương Như Hội như hết lời để nói, chỉ còn cách giục xưởng in mau in thêm.