Chương 654: Bán Hết! Bán Hết Sạch! Bán Cháy Sạch Hàng! (2)
Cho nên hễ người nào mua được văn báo, thì đa phần đều nhanh chóng lôi ra đọc, sau đó lao đi khoác lác.
Cũng có người đồng ý chia sẻ với mọi người.
"Văn báo của ta đây, mọi người cùng nhau đọc nhé."
Có người mỉm cười, sắc mặt ôn hòa, trong chớp mắt mấy trăm người đã ào ào xông đến.
"Cho ta đọc chút nào!"
"Ta đọc trước!"
"Mọi người đừng tranh, để ta đọc trước."
"Nể mặt ta cái nào."
"Méo nể mặt người thì sao hả?"
"Sao người như ngươi ăn nói thô tục thế?"
"Con mẹ ngươi."
"Được lắm, các hạ là quái vật miệng thối chuyển sinh hả?"
Đám người chửi bới, mấy trăm người tranh cướp một tờ văn báo, cho dù chất lượng giấy của văn báo Đại Ngụy không tệ, nhưng cũng không chịu nổi nhiều người giằng co như vậy.
Sao thượng thư của lục bộ lại đánh nhau?
Sao lợn nái đêm qua kêu liên hồi thế?
Quần áo nhà quả phụ sao thường xuyên bị mất vậy?
Ta hỏi ngươi, ai chịu nổi mấy loại tin tức này? Ngày thường tẻ nhạt là thế, vất vả lắm mới có điều mới mẻ xuất hiện, sao lại không gây nên tranh cướp chứ?
Trong khoảng chốc, cả kinh đô Đại Ngụy náo nhiệt hẳn lên.
Bên ngoài tiệm sách người vây kín chỗ, thậm chí có mười cửa tiệm đã xuất hiện hành vi tranh cướp.
Xếp hàng? Xếp hàng con mẹ ngươi, ném hai mươi đồng qua đấy, giành luôn một tờ đi, người khác thấy thế, cũng nhao nhao vứt tiền giành báo.
"Đừng cướp nữa, không được cướp."
"Lão phu đi nhập hàng, lão phu đi nhập hàng."
"Ấy ấy ấy, đấy là giấy vệ sinh của lão phu, không phải văn báo."
"Ối trời ơi, người trẻ tuổi, đến cả lão phu ngươi cũng không tha à."
Giờ Mão mới vừa đi qua, toàn bộ kinh thành khí thế ngất trời, chỉ chốc lát đã khiến vô số người để ý đến.
Trong phủ An Quốc công.
Thế tử vội vội vàng vàng vọt vào, cầm một tờ văn báo, gào to.
"Phụ thân, phụ thân, Thủ Nhân huynh đệ lại làm ra thứ đồ mới này, bên ngoài giành đồ đến điên hết rồi."
An quốc thế tử cầm một tờ văn báo Đại Ngụy hơi nhăn, vô cùng kích động nói.
Buổi sáng hắn ta mới ngủ dậy, đang tính đi thăm bạn tốt, nhưng đến gần tiệm sách phát hiện người vây kín chỗ, cho nên cũng lách người vào coi.
Phát hiện một thứ được gọi là văn báo Đại Ngụy, hơn nữa trên đấy viết chuyện liên quan đến việc lục bộ thượng thư mấy ngày trước ra tay đánh nhau.
Ngay lập tức hắn ta cũng tò mò.
Dù gì hắn ta cũng được nghe nói về chuyện này, nhưng rốt cuộc vì sao lại đánh nhau thì hắn ta cũng không biết, hỏi An quốc công, nhưng An quốc công chỉ nói một câu không có chuyện lớn gì.
Hắn ta cũng không tiện hỏi dò quá nhiều, suy cho cùng là chuyện của triều đình, biết ít đi vẫn tốt hơn.
Thật không ngờ có người vậy mà lại dám viết thẳng ra? To gan hơn cả to gan nữa, dám viết chuyện riêng tư của thượng thư lục bộ ra, thế không phải muốn chết ư? Không sợ các thượng thư trả thù hử?
Mặc dù dân chúng vẫn đang bàn tán chuyện của các vị thượng thư.
Nhưng vấn đề là, dân chúng cũng chỉ nói mò vài câu, lục bộ thượng thư cũng không cần đi tính toán chi li với người dân làm gì cả.
Nhưng nếu có người tung hẳn ra ngoài thì không được, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên, An Quốc thế tử tính trước khi bị niêm phong lại, thì mua một tờ đọc trước đã rồi nói.
Nhưng phát hiện người mua thật sự quá nhiều, hết một khắc đồng hồ, phát hiện hết sạch rồi.
Được, sang tiệm khác xem sao, kết quả phát hiện tiệm kia còn bán hết sạch trước rồi, sang tiệm nữa, cũng bán sạch.
Cuối cùng rơi vào đường cùng, An Quốc thế tử tiêu mười lượng bạc mua từ tay một người một tờ văn báo không biết chuyền qua tay bao nhiêu người rồi.
Xem xong nội dung, phản ứng đầu tiên của An Quốc thế tử là chấn kinh, hắn ta thân là con của quốc công, cũng không thể là thằng ngu được.
Trong nháy mắt hắn ta đã ý thức được tờ văn báo này khủng bố đến mức nào.
Đời sống thường ngày của người dân Đại Ngụy cực kỳ đơn điệu tẻ nhạt, sau khi Hứa Thanh Tiêu đến, người dân ở kinh vô cùng vui vẻ, không chỉ bởi Hứa Thanh Tiêu vì nước vì dân, quan trọng hơn là Hứa Thanh Tiêu đánh vỡ đời sống sinh hoạt lâu năm không thay đổi của người dân trong kinh thành.
Sao hắn ta lại không biết sinh hoạt của dân chúng tẻ nhạt vô vị đến nỗi nào, người có tiền thì đến mấy nơi như Đào Hoa am vui chơi giải trí, sao lại không vui, thậm chí nói bất cứ người có tiền ở chỗ nào thì đều sống rất thoải mái dễ chịu.
Mà người có nhưng lại không nhiều tiền thì lắm, mỗi ngày họ đều bôn ba để trở thành người có nhiều tiền, nhìn như rất vinh quang, nhưng trên thực tế phải trả giá rất đắt.
Nhưng ở trong kinh đô đại bộ phận người đều là người dân bình thường, dân chúng ở đây được ăn no mặc ấm, cũng không có ước mơ lớn để theo đuổi, chỉ muốn sống cuộc sống an lành.
Nhưng thứ như văn báo Đại Ngụy này xuất hiện, lại có thể thay đổi cuộc sống cố hữu không thay đổi của bọn họ.
Phản ứng đầu tiên của hắn ta là lợi nhuận, người dân trong kinh đô có bao nhiêu người? Một tờ văn báo này bán hai mươi đồng, nhưng cũng chỉ có một trang giấy, thành ra có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Tạm tính lời thì ít nhất cũng khoảng ba phần mười chứ? Ngẫm lại xem, nếu như người dân ở Đại Ngụy mỗi người một tờ, mỗi năm trôi qua thu được bao nhiêu tiền?
Này chỉ mới nguyên kinh đô Đại Ngụy, nếu như ra các địa phương khác thì? Được đó, Thủ Nhân huynh đệ đúng là cây rụng tiền.
Phủ An Quốc công.
Ngày hôm nay, An Quốc công không vào triều, mà ở nhà nghỉ ngơi một chút,
Đang muốn ngủ thêm chút nữa, dưỡng đủ tinh thần.
Thì đột nhiên nghe thằng con giời đánh nhà mình hò ầm lên, đầu An Quốc công lập tức đau.
Ông vốn cho rằng thằng con nhà mình cũng khá đấy, dù sao cũng chả biết khá ở đâu, nhưng cũng không dốt.
Nhưng sau này Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, ông dần phát hiện thằng con của mình là đồ ăn hại.
Không phải mình ông, tất cả các quốc công khác bao gồm một vài liệt hầu đã có tuổi cũng nghĩ như thế.
Người ấy à, không sợ kém cỏi, chỉ sợ so sánh, so với Hứa Thanh Tiêu, thì đứa con nhà mình này từ đầu đến cuối chỉ thấy hai chữ vô dụng.
Cũng may cháu trai nhà mình mỗi tuần đều đến học đường Thủ Nhân học sách, mặc dù dạo gần đây, Hứa Thanh Tiêu vẫn đang bận bịu, nhưng cứ hơn năm nửa năm nữa, Hứa Thanh Tiêu sẽ yên ổn dần xuống.
Đến lúc đó khéo cháu trai nhà mình thành Đại Nho thật đấy, nghĩ đến đây, An Quốc công không khỏi cảm thấy thư thái.
Chỉ là con trai mình xuất hiện trước mặt mình, thì thoải mái bay đi hết sạch.
"Làm cái gì vậy? Nhức hết cả tai!"
"Dáng vẻ này của con, sau này kế thừa tước vị của vi phụ thế nào được?"
"Không có chút phong thái thế tử."
An Quốc công vừa đi ra đã chửi um một trận, nhưng thế tử không hề khó chịu nào, mà giơ văn báo Đại Ngụy ra nói.
"Phụ thân, người đọc cái này xem."
Hắn ta nói như thế.
Còn An Quốc công không khỏi nhíu mày, cầm tờ báo, bắt đầu nghiêm túc đọc.
Tốc độ đọc của ông rất nhanh, đồng thời cũng không đọc hết, chỉ đọc một vài phần chuyện lớn của quốc gia và chuyện ở kinh đô.
Đọc xong, An Quốc công đặt ngay văn báo Đại Ngụy sang một bên, sắc mặt có chút khó coi.
"Ai làm ra thứ này?"