Chương 660: Xưa Nay Chưa Ai Bỉ Ổi Như Nghiêm Lỗi, Trần Chính Nho Giận Tím Mặt! (3)
"Với cả vì không chuẩn bị đủ, nên ảnh hưởng đến tiêu thụ, nếu không thì rất có thể chỉ trong vòng một ngày khéo bán được hai triệu tờ."
"Các ngươi có biết hai triệu tờ là khái niệm thế nào không?"
"Một tờ văn báo mười người có thể xem chung, mà mấy chục người là có thể truyền ra gấp hơn mười lần."
"Nói cách khác, một tờ văn báo, có thể để một trăm người đọc, nghe ngóng chuyện ở bên trong."
"Nếu như bán được hai triệu tờ thật, vậy chính là được hai trăm triệu người dân, muôn họ trong kinh đô đều biết được nội dung ở trong đó, dù là người không biết chữ, nghe người ta thuật lại, cũng hiểu được một hai."
"Thử hỏi một chút, nếu ở trong văn báo này Hứa Thanh Tiêu viết có một vị Đại Nho nào đó có phẩm hạnh không đoan chính, kết quả nó ra sau chư vị hãy nghĩ cho thật kỹ."
Nghiêm Lỗi tung ngay đại chiêu ra, ông ta đã điều tra được thông tin mua bán, dùng số liệu này để khiến các Đại Nho ở đây chấn động.
Lúc này, đừng nói đến các Đại Nho khác, ngay cả Trần Chính Nho với Vương Chí Tân cũng giật mình rồi.
Bán được một triệu tờ.
Sức mạnh tuyên truyền này khó tránh khỏi quá khủng bố rồi?
"Nghiêm nho, ông có nói quá lên không thế?"
"Đúng thế, một triệu tờ? Đến cả sách chúng ta viết, cũng không bán nổi đến hơn một triệu bản đâu."
"Ta không tin lắm, Nghiêm nho, ông có bị người ta lừa không đấy?"
Phản ứng của mọi người rất thẳng thắn, phản ứng đầu tiên chính là không tin.
Là không thể nào tin nổi.
Một ngày bán được một triệu tờ.
Bọn họ trở thành Đại Nho, viết sách sáng tác tác phẩm, cũng không bán đến một triệu bản, ngoại trừ có mấy Đại Nho cá biệt, thì phần lớn Đại Nho không bán được đến một triệu bản.
Không phải vấn đề có tiền hay không, Văn cung Đại Ngụy có bao giờ thiếu tiền không? Quốc khố triều đình có nhiều tiền như vậy, ngươi có thấy Văn cung Đại Ngụy sang giành không?
Phải biết rằng, tất cả học phí của thư viện khắp thiên hạ, phải nộp ba phần mười cho Văn cung Đại Nguỵ.
Các dân chúng dù mình ăn ít đi một tý, mặc ít ấm đi một tý, cũng phải cho con cháu mình đến trường, hơn nữa có vô số nhà giàu nguyện ý hiến kính ngân lượng cho Văn cung Đại Ngụy bọn ông.
Cho nên từ trước đến nay, Văn cung Đại Ngụy cũng không thiếu tiền.
Đây là tình hình bên trong của Văn cung Đai Nguỵ, là chuyện bên trong cực kỳ đáng sợ, cũng là nguyên nhân căn bản sao bọn họ duy trì lâu dài mà không suy.
Bời vì tất cả đều thấp hèn chỉ có đọc sách là thanh cao.
"Nghiêm mỗ mặc dù tự phế nho vi, nhưng vẫn còn xưng Đại Nho đây, sao có thể lừa dối các vị được."
"Nếu như các vị không tin, đợi ra khỏi đây, có thể tự mình đi hỏi, văn báo hôm nay, còn chưa tính đến cung không đủ cầu, có một số nhà quyền quý tốn mười hai, thậm chí đến cả trăm lạng bạc ròng để mua."
"Mọi người nghĩ lại thật kỹ đi, sách chúng ta viết bên trong ẩn chứa bao nhiêu đạo lý? Người bình thường đọc hiểu ư? Dân chúng xem hiểu sao? Dù là người đọc sách cũng có một vài người cũng đọc không hiểu được."
"Cho nên không bán được một triệu bản là chuyện rất bình thường, nhưng đây là sự khác biệt của văn báo Hứa Văn Tiêu làm, chuyện viết ở đây đều được tinh giản hết sức có thể, không có bình luận, nhưng lại khiến dân chúng biết được đại khái có chuyện gì xảy ra."
"Đọc rất đơn giản, không có bất kỳ lối hành văn nào đáng để nói, đối với bách tính cũng rất hay, có thể bán ra được nhiều như thế cũng hết sức bình thường!"
Nghiêm Lỗi cẩn thận giải thích một hồi, xem như đặt trước nền móng vững chãi đã, không thì sao trong nháy mắt đã lôi ra được nhiều ưu điểm thế.
Trong tức thời, chúng Đại Nho im bặt, lúc trước nếu không biết cái văn báo này có thể bán ra được nhiều thế, thì bọn họ không thèm để ý đến.
Chẳng qua là cảm thấy thứ này có chút thú vị đấy, nhưng sau khi biết bán được nhiều như vậy, trong lòng chúng Đại Nho không nóng lên được sao?
Vẫn là câu nói kia, có tiền hay không không quan trọng, bọn họ không thiếu tiền, bọn họ muốn là danh tiếng, muốn có danh tiếng vô cùng vô tận.
Đối với bọn họ mà nói, một tỷ lượng bạc, cũng không tốt bằng một bài thiên cổ danh thơ.
Thấy đám người này không nói, Nghiêm Lỗi tiếp tục nói.
"Chư vị, Bồng nho mời mọi người đến đây, là vì trao đổi chuyện này."
"Văn cung Đại Ngụy có muốn viết một văn báo thuộc về chính mình hay không, Hứa Thanh Tiêu chẳng qua là bắt chước chiêu văn bố cáo của chúng ta thôi, vô sỉ hèn hạ, nhưng chúng ta không thể vô liêm sỉ như vậy được."
"Các vị nhìn xem, đây là văn thánh báo Đại Ngụy mà Nghiêm Lỗi ta đã chuẩn bị sẵn."
Nghiêm Lỗi sau khi nói đến đây, cầm văn thánh báo Đại Ngụy mình đã chuẩn bị xong ra.
Có thể làm xong được trong vòng mấy canh giờ ngắn ngủi, đủ để chứng minh một chuyện, ông ta đã quyết tâm phải làm chuyện này, thông báo cho mọi người, đơn giản chỉ là thông báo thôi.
Nghiêm Lỗi cầm văn báo của chính mình, đưa mỗi một Đại Nho một tờ.
Kích thước của văn báo, hai mặt trước sau đều chi chít chữ giống y nhau.
Nhưng mà cách thức trình bày thì khác nhau.
Hứa Thanh Tiêu chia trái phải trên dưới, Nghiêm Lỗi chia làm nửa trên và nửa dưới.
[Đại Ngụy quốc sự] - [Văn cung nho đàm].
Hai phần.
Nhóm Đại Nho mỗi người một bản, sau đó nhìn lướt qua.
"Các vị đây là văn thánh báo Đại Nguỵ, ta định tính là như vậy."
"Quốc sự thứ nhất, nho đàm thứ hai."
"Trong quốc sự chắc chắn không thể giống như Hứa Thanh Tiêu dùng thượng thư của lục bộ ra làm mồi nhử, để làm một vài chuyện tà môn ma đạo, mà đường đường chính chính viết quốc sự của Đại Nguỵ."
"Tuyệt đối không thể đưa vào đấy bất cứ thành kiến nào hết, đúng là đúng, sai là sai, phải có phong thái của kẻ có học."
"Còn Văn cung nho đàm, ý nghĩa của nó rất đơn giản, từ các vị Đại Nho thay nhau viết một vài cảm ngộ của chính mình, bất luận là kinh nghiệm hay cảm nhận về đạo."
"Không cần biết là gì đều có thể viết ra, không chỉ để văn nhân thiên hạ đọc, còn phải để cho bách tính thiên hạ đọc, để bọn họ giáo dục con cái của mình, từ đấy hiểu được cội nguồn của Nho Đạo."
"Cứ như thế, báo này có thể nói là lợi quốc lợi dân, tạo phúc cho trăm dân muôn họ."
Nghiêm Lỗi nói một hồi, nói đến nỗi mình suýt nữa cũng tin.
Nhưng một đống lời nói như vậy, khiến tất cả các Đại Nho ở đây đều động lòng.
Bọn họ thân là Đại Nho, ở bên ngoài đúng thật là cao cao tạo thượng, nhưng mà ở bên ngoài, nếu nói thật ra, thì có mấy người dân biết bọn họ là ai?
Người đọc sách biết bọn họ, đó là vì đều là chung Nho Đạo.
Nhưng dân chúng không biết bọn họ.
Có đôi khi bọn họ nghĩ muốn trình bày một vài đạo ký cho người dân nghe, nhưng vấn đề là dân chúng không nghe.
Không đúng, không phải không nghe, mà nghe không hiểu.