Chương 664: Văn Thánh Báo Đại Ngụy, Đứa Trẻ Cuồng Vọng, Kinh Đô Xào Xáo (1)
Lời này nói ra, mấy vị Thượng thư còn lại cũng không nói thêm gì, bởi vì bọn họ đoán chừng nguyên nhân cũng là như vậy.
“Đúng vậy!”
“Ngay từ đầu ta cũng rất tò mò, bọn họ cứ nhằm vào Hứa Thanh Tiêu như vậy thật sự là có hơi bỉ ổi, bản thân đường đường là Thiên địa Đại nho, cũng đại diện cho Văn cung Đại Ngụy.”
“Bất kể nói như thế nào thì cũng không nên làm vậy, cho dù có hận Thủ Nhân thế nào đi chăng nữa thì Văn cung Đại Ngụy cũng sẽ không bỉ ổi như thế.”
“Nhưng khi đó đúng là lão phu có hơi tức giận đến mức choáng váng, trong lúc nhất thời không nghĩ đến điểm này, sau khi lão phu dần dần tĩnh táo lại thì lúc này mới phát hiện, chuyện này... Tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài mà nó thể hiện.”
Trần Chính Nho nói với giọng rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt của ông lại hiện lên đầy vẻ nghiêm túc.
Bởi vì ông ta đã nhận ra một vài điểm bất thường.
Mấy vị Thượng thư cũng rơi vào trầm mặc, đồng thời họ cũng có hơi tò mò nhìn Trần Chính Nho.
“Trần đại nhân, ý của ngài là Nghiêm Lỗi chỉ là một quân cờ do Bồng nho dùng để khảo nghiệm ranh giới cuối cùng của những người đọc sách trong thiên hạ?”
Chu Nghiêm nhíu mày, ông ta nhìn về phía Trần Chính Nho hỏi vậy.
“Ừ.”
Trần Chính Nho khẽ gật đầu, sau đó vẻ mặt ông trở nên cực kì nghiêm túc nói:
“Tuy Chu thánh nhất mạch làm việc có hơi bạo dạn nhưng bọn họ lại càng hiểu được câu một giọt nước cũng không lọt.”
“Bọn họ đã nhìn trúng văn báo Đại Ngụy, thật ra bọn họ cũng có thể mô phỏng lại một phần giống như văn báo, dù sao thì Chu thánh nhất mạch cũng được rất người đọc sách trong thiên hạ ủng hộ.”
“Bao gồm cả các thư viện lớn của Đại Ngụy, đó cũng là nguồn hậu thuẫn lớn của Văn cung.”
“Dưới tình huống như vậy thì hoàn toàn có thể không cần gây thêm phiền toái lại còn có thể cạnh tranh được với Hứa Thanh Tiêu.”
“Nhưng bọn họ cứ nhất định phải ép sát từng bước như vậy thì cực kì không lý trí, nếu như chỉ vì chèn ép Hứa Thanh Tiêu thôi thì không cần phải làm thế.”
“Nếu cứ như vậy thì bất luận là Chu thánh nhất mạch thắng hay thua thì họ đều đã thua ở trong lòng bách tính, Chu thánh nhất mạch không cần thiết phải làm như vậy.”
“Như Nghiêm Lỗi xuất hiện, vậy thì khác rồi, ông ta đã bị phế sạch nho vị, nếu như làm chủ việc này vậy ông ta có thể tự do nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, muốn bỉ ổi thế nào thì bỉ ổi như thế ấy.”
“Bởi vì ông ta không phải Đại nho, cho dù có bỉ ổi như thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần gây nên ảnh hưởng với Hứa Thanh Tiêu, vậy đối với Chu thánh nhất mạch mà nói thì họ thắng rồi.”
“Nếu như thật sự gây nên sự phẫn nộ của dân chúng vậy thì cũng không cần phải lo lắng, ai cũng biết Nghiêm Lỗi có thù với Hứa Thanh Tiêu, đến lúc đó chỉ cần hi sinh một người là Nghiêm Lỗi thì Chu thánh nhất mạch vẫn sẽ có thể an ổn ở Điếu Ngư đài như cũ.”
“Hi sinh một Nghiêm Lỗi đã không còn nho vị lại có thể hạn chế được Hứa Thanh Tiêu, đồng thời còn có thể thăm dò được giới hạn chịu đựng của văn nhân trong thiên hạ và bách tính, đối với Chu thánh nhất mạch mà nói thì chẳng có chút thua thiệt nào.”
Trần Chính Nho dần dần phân tích ra được mọi chuyện, ngay từ đầu ông ta đã cảm thấy bọn người Bồng nho sẽ vì muốn chèm ép Hứa Thanh Tiêu mà không từ thủ đoạn, chắc chắn sẽ dùng những thủ đoạn bỉ ổi.
Lúc đầu ông ta còn chưa kịp phản ứng nhưng bây giờ ông ta đã dần dần cảm nhận được chút gì đó, cảm thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài.
“Thăm dò giới hạn cuối cùng của bách tính? Vì sao lại muốn thăm dò giới hạn cuối cùng của bách tính?”
Cố Ngôn nhíu mày, ông ta nhìn về phía Trần Chính Nho, không nhịn được hỏi.
Câu này của ông ta vừa dứt thì Trần Chính Nho và Vương Tân Chí đã nhìn qua, bọn họ không trả lời câu hỏi này bởi vì chuyện này có liên hệ quá lớn, cho dù bọn họ thân là Thượng thư thì cũng không dám tiết lộ chút nào.
Khi Cố Ngôn thấy biểu cảm của hai người người thì cảm thêm hiếu kì, sau khi nghĩ lại một phen, trong mắt ông ta lập tức lộ ra vẻ chấn động.
“Ông đang nói tới, chuyện kia?”
Cố Ngôn cũng đã đoán được là chuyện gì nhưng ông ta không dám nói thẳng, chỉ dám nói như vậy.
“Không dám xác định, nhưng vẫn có chút khả năng.”
“Việc này có can hệ quá lớn, chúng ta không nên nhắc đến thì hơn.”
Trần Chính Nho lắc đầu, ông ta không muốn đàm luận chuyện này, chuyện này không cần thiết phải nhắc đến, bởi vì khả năng xảy ra chuyện này đúng là gần như bằng không.
“Ừ.”
Cố Ngôn khẽ gật đầu, mà mấy vị Thượng thư khác cũng dần dần hiểu ra đó là chuyện gì, chỉ là bọn họ cũng như Cố Ngôn vậy, đầu tiên là lộ ra vẻ chấn động, ngay sau đó họ trở nên trầm mặc.
“Trần đại nhân, ngài là thừa tướng, ngài nói xem chuyện này nên giải quyết như thế nào đi.”
Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh mở miệng, ông ta muốn nhờ Trần Chính Nho cho ý kiến.
Nghe đến đây, Trần Chính Nho đứng lên nói:
“Như vậy, lão phu sẽ đi tìm Thủ Nhân một chuyến, xem hắn nghĩ thế nào.”
“Ngày mai vào triều, bất luận là như thế nào thì chúng ta cũng nhất định phải đứng bên phía Thủ Nhân.”
“Về chuyện cuối cùng Chu thánh nhất mạch có tính toán gì, trước hết cứ mặc kệ đi, yên lặng theo dõi diễn biến.”
Trần Chính Nho nói vậy.
“Được, vậy thì bọn ta chờ Trần đại nhân trở về.”
“Chắc là Thủ Nhân sẽ có cách thôi.”
“Đúng vậy, Thủ Nhân chắc chắn sẽ có biện pháp.”
Các vị Thượng thư khẽ gật đầu.
Còn Trần Chính Nho ông cũng lập tức đứng dậy trực tiếp bỏ đi tìm Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ là trên đường đi, vẻ mặt của Trần Chính Nho như có tâm sự nặng nề, bởi vì ông luôn cảm thấy vẫn còn vấn đề.
Có rất nhiều thứ chưa được thông suốt.
Vì sao Chu thánh nhất mạch lại muốn làm vậy?
Tuyệt đối không thể nào chỉ đơn giản là để làm khó Hứa Thanh Tiêu được.
Bởi vì làm như vậy thì cái được không bù nổi cái mất.
Nhưng mà phái một Nghiêm Lỗi ra, nhìn thì giống như một quân cờ lúc nào cũng có thể mất đi tác dụng.
Vấn đề là Nghiêm Lỗi cũng đâu có ngốc, nếu như bị coi là quân cờ thì ông ta sẽ không ngu như vậy.
Trong hồ lô của Chu thánh nhất mạch rốt cuộc là đang bán thuốc gì đây?
Trong lòng Trần Chính Nho tràn ngập sự tò mò.
Nhưng giờ chưa cần tính toán, trước mắt cứ đi tìm Hứa Thanh Tiêu trước đã.
Hai khắc đồng hồ sau
Học đường Thủ Nhân nơi kinh đô.
Trương Như Hội đang trưng vẻ mặt hưng phấn báo lại với Hứa Thanh Tiêu về lượng tiêu thụ của văn báo.
“Một triệu ba mươi ngàn cuốn đó, hiền đệ à, bây giờ ngu huynh mới thật sự tin tưởng, đệ chính là thần.”
“Đệ biết không? Đại Ngụy văn báo chúng ta không phải còn quảng cáo cho một vài cửa hàng hay sao?”
“Bây giờ những cửa hàng này đều kín chỗ cả rồi, họ đều thông qua văn báo mà đến, bây giờ có không ít thương gia tìm đến chúng ta, đồng ý ra giá một ngàn lượng bạc để mua một vị trí, dùng đến tuyên truyền cho cửa hàng bọn họ.”
“Ta đã nghĩ rồi, chỗ này ít nhất có thể viết tin về mười cửa hàng, có nghĩa là chỉ riêng mục này thôi đã có thể thu được một vạn lượng bạc đó.”