Chương 667: Văn Thánh Báo Đại Ngụy, Đứa Trẻ Cuồng Vọng, Kinh Đô Xào Xáo (4)
Thanh danh có xấu thì xấu thôi, cùng lắm thì lại đổi sang người khác, dù sao thì chỉ cần tai họa không ập đến Văn cung là được.
Nếu là như thế thì thật sự làm cho người ta khó chịu quá đi, cho dù kết quả cuối cùng là mình thắng đi chăng nữa nhưng sẽ bị người ta chét.
Không phải Văn cung Đại Ngụy nói hắn đạo văn của bọn họ sao? Được rồi vậy sau này nội dung của văn báo các ngươi không thể giống với ta, nếu không thì sẽ cấm các ngươi!
Vừa nghe xong câu này, Trần Chính Nho liền gật đầu nói:
“Điều này không tệ đâu, phòng ngừa rất chu đáo.”
Trần Chính Nho đồng ý, ngày mai vào triều ông sẽ nói chuyện này.
“Thứ hai, xin nhờ Trần đại nhân ngày mai nhất định phải nói cho rõ ràng, không thể hạ thấp giá bán, tài lực của Văn cung Đại Ngụy cụ thể là bao nhiêu thì học sinh không rõ lắm, nhưng dùng từ phú khả địch quốc thì chắc là không khoa trương đâu.”
“Nếu như vì lượng tiêu thụ mà Văn cung Đại Ngụy cho tặng miễn phí vậy thì có hơi không ổn rồi, điểm này chắc là Trần đại nhân ngài cũng hiểu.”
Hứa Thanh Tiêu nói vậy.
Sau khi nghe lời này, Trần Chính Nho cũng không nhịn được khẽ gật đầu.
Tác dụng của văn báo tuyệt đối không phải chỉ để kiếm chút bạc cỏn con như vậy, điều đáng sợ thực sự chính là sức ảnh hưởng.
Cho dù không thể kiếm tiền thì tác dụng của thứ này cũng cực kì lớn. Mỗi năm Văn cung Đại Ngụy tốn hao một khoảng tiền lớn để mở rộng tác phẩm của Đại nho và phái vài người đọc sách đi đến những vùng đất nghèo khổ để dạy dỗ trẻ con.
Là vì cái gì? Còn không phải là vì để củng cố vững chắc địa vị của người đọc sách và địa vị của Văn cung Đại Ngụy à!
Giá gốc của một bản văn báo là mười lăm văn tiền, mà một bản văn báo hoàn toàn có thể dành cho mười mấy người xem thậm chí là nhiều người xem hơn.
Một triệu người chẳng qua cũng chỉ tốn một triệu bản văn báo, chẳng qua chỉ là một vạn năm ngàn lượng bạc mà thôi.
Cứ tính theo mỗi ngày một bản đi thì một tháng là bốn mươi lăm vạn lượng bạc, một năm còn không phải chỉ tốn có năm trăm bốn mươi vạn lượng bạc hay sao?
Đương nhiên nếu như là miễn phí thì đoán chừng thêm gấp bội cũng không thành vấn đề, một năm một vạn một ngàn lượng bạc.
Đối với vương triều Đại Ngụy mà nói thì cái này có hơi nhiều.
Nhưng đối với Văn cung Đại Ngụy mà nói thì có lẽ cũng không coi là nhiều.
Dù sao thứ như văn báo này chủ yếu là nhìn vào giai đoạn trước, một khi đã dưỡng thành thói quen sử dụng của người đọc rồi thì ngươi có từ từ điều chỉnh giá bán người ta cũng chẳng nói gì.
Về phần giá cả thì Hứa Thanh Tiêu nhất định phải nhờ Trần Chính Nho hạn chế dùm rồi, bằng không mà nói thì chắc là rất phí sức.
Cũng không phải là không đánh nổi chiến tranh giá cả mà là không cần thiết, bạc của Trương Như Hội chẳng lẽ không phải là do ông ta cực khổ kiếm được hay sao?
Bạc của Văn cung Đại Ngụy đúng thật là không cần phải cực khổ mà kiếm được, có bao nhiêu người hiếu kính cơ chứ? Lúc thịnh thế, Đại Ngụy vương triều đã phát cho bao nhiêu?
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu còn phải tiếp tục thu mua thư trai, đồng thời tiền hao phí cho nhân công cũng phải tính vào chứ?
Nhưng Văn cung Đại Ngụy thì sao? Các thư viện lớn và các thư trai lớn đều tình nguyện hợp tác với Văn cung Đại Ngụy, uy vọng này thì khỏi phải bàn cãi.
Về phần nhân lực? Nói một câu không dễ nghe thì đại nho của Văn cung Đại Ngụy chính là những người soạn bản thảo, mà mấy người đọc sách kia chính là chân chạy.
Cống hiến vì Văn cung Đại Ngụy, mấy người đọc sách kia còn không bán mạng hay sao?
Chỉ vài thứ này thôi thì sao mà so nổi?
Không so nổi!
Đây chính là sức mạnh của vốn liếng đó.
Có sẵn đường, có mối quan hệ, có tài chính, ngươi muốn thách thức vốn liếng với họ? Ngươi nên đi tắm rồi đi ngủ đi thì hơn.
Trừ phi Hứa Thanh Tiêu kéo luôn vương triều Đại Ngụy vào nhập cổ phần thì mới có thể làm giảm áp lực trên diện rộng, nhưng vấn đề là Hứa Thanh Tiêu có đồng ý không?
Nếu như thật sự cho vương triều Đại Ngụy nhập cổ phần thì người ta chỉ cần tiền thôi à?
Thật ra thì Hứa Thanh Tiêu biết rõ nguyên nhân mà bệ hạ không đến tìm mình, là bởi vì không muốn vì chuyện này mà đắc tội với mình.
Nếu như mình cần Đại Ngụy đến giúp đỡ thì đứng ở góc nhìn của một hoàng đế, đối với chuyện này, nàng sẽ vui lòng mà hỗ trợ, nhưng giúp đỡ thì cũng phải có chút ít chỗ tốt chứ.
Không có lợi ích thì ai mà giúp ngươi chứ?
Ngươi là thần tử của Đại Ngụy, không thẳng thừng yêu cầu ngươi giao đồ vật ra đã tính là rất tốt rồi.
Ngươi còn trông cậy vào vương triều giúp ngươi mà hơn nữa lại còn không cho vương triều chút lợi ích nào à?
Trừ phi ngươi là hoàng đế nếu không thì đừng mơ.
Cho nên chuyện cho vương triều nhập cổ phần Hứa Thanh Tiêu cũng đã từng nghĩ đến nhưng hắn đã nhanh chóng bác bỏ.
Không làm được.
Trước mắt cũng chỉ có thể thông qua cách này để hạn chế Văn cung Đại Ngụy.
“Được rồi! Chẳng qua muốn hoàn toàn chèn ép thì rất khó, Văn cung Đại Ngụy cũng không ngốc, nhưng lão phu có thể lập ra một mức độ, giá vốn khoảng ba phần mười, có thể bán giá thấp nhưng không thể vượt quá ba thành.”
Trần Chính Nho đáp.
Ông ta có thể đi nói nhưng muốn hoàn toàn hạn chế Văn cung Đại Ngụy là chuyện không thể nào.
Người ta đâu có dốt, có tiền có con đường lại có mối quan hệ, vì sao lại không lợi dụng mấy thứ đó?
Sao phải muốn bắt đầu bằng cách đồng đẳng với ngươi?
Ngươi nói người ta vô lại, nhưng người ta có vốn liếng để vô lại đó.
Ngươi đâu có đâu.
“Làm phiền Trần đại nhân rồi, chuyện thứ ba cũng rất đơn giản, đã bàn về quốc sự thì bất luận thế nào cũng phải qua sự thẩm tra của lục bộ.”
“Bằng không mà nói thì nếu như có người lòng có tư tâm, viết loạn viết càn sẽ ảnh hưởng đến quốc vận của Đại Ngụy, cho nên chuyên mục bàn về quốc sự này Hứa mỗ nguyện ý để cho lục bộ thẩm tra, nhưng Văn cung Đại Ngụy cũng phải như vậy.”
Điểm thứ ba của Hứa Thanh Tiêu cực kì quan trọng.
Quốc sự đúng thật là không thể nói càn, bởi vì việc này uy hiếp trực tiếp đến bệ hạ, cũng có uy hiếp đến văn võ bá quan.
Hôm nay ngươi tán dương lục bộ Thượng thư thì không có vấn đề gì!
Nhưng lỡ ngày mai ngươi đi sỉ nhục lục bộ Thượng thư, vậy nên làm gì?
Bây giờ hắn còn xem như là quan viên Đại Ngụy, nếu như muốn thật sự công kích người nào đó thì dù thế nào đi chăng nữa cũng phải bận tâm đến mặt mũi.
Nhưng Văn cung Đại Ngụy thì lại khác, bọn họ là Đại nho, bản thân họ đã tạo cho người ta cảm giác như người vạch tội.