Chương 668: Văn Thánh Báo Đại Ngụy, Đứa Trẻ Cuồng Vọng, Kinh Đô Xào Xáo (5)
Nói một câu không dễ nghe thì đối với quan viên, bách tính cũng mang theo một loại tình cảm khác thường không hiểu được.
Nếu như hắn viết tốt về lục bộ Thượng thư trên văn báo.
Mà Văn cung Đại Ngụy lại viết lục bộ Thượng thư có rắp tâm xấu xa.
Vậy thì hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ có bách tính theo khuynh hướng nghe lời của Văn cung Đại Ngụy, kể từ đó, lỡ như đối phương lấy chuyện này ra để viết báo vậy thì hắn sẽ gặp phiền toái rồi.
Cho nên chuyên mục quốc gia đại sự này nhất định phải được sự xét duyệt từ lục bộ.
Sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành một trong các Thượng thư của lục bộ, thậm chí còn có thể trở thành thừa tướng.
Về phần lỡ như có một ngày hắn trở mặt với Đại Ngụy vương triều thì phải là sao đây?
Đại ca à, đã trở mặt với nhau rồi, ngươi còn trông cậy vào chuyện Đại Ngụy Văn báo của ngươi còn có thể phát hành ở vương triều Đại Ngụy được hay sao? Có thể tỉnh mộng không, đừng có nằm mơ nữa.
Hứa Thanh Tiêu đúc thanh kiếm dân ý kia vô cùng sắc bén, nhưng sự sắc bén này là bén đối với bên ngoài thôi, còn đối với hoàng đế thì nhất định phải che giấu sự sắc bén kia đi.
Tuyệt đối không thể để lộ chút sắc bén nào. Một khi làm cho hoàng đế cảm thấy nguy hiểm, thì ngươi có thể chờ chết được rồi đó.
Cho dù hoàng đế không được sâu sắc thì cũng sẽ không cho phép vương triều xuất hiện người có thể uy hiếp mình.
Mặc kệ là người hay là vật.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu lấy lui làm tiến, Văn cung Đại Ngụy muốn dùng đại chiêu cắt đứt đường lui này, muốn dùng thủ đoạn này để đánh mình?
Không có cửa đâu!
“Cái này được nè!”
“Thủ Nhân, ngươi có giác ngộ như vậy lão phu cũng vui mừng lắm.”
Nói thật thì lúc Đại Ngụy văn báo của ngươi vừa ra thì lão phu có chút bận tâm, chẳng qua ngươi có thể làm vậy thì lão phu cũng yên tâm, Hứa Thanh Tiêu ngươi vẫn là Hứa Thanh Tiêu của trước kia.”
Sau khi nghe xong điều kiện thứ ba, Trần Chính Nho không khỏi thở ra một hơi thật dài.
Thật ra thì ông cũng đã thảo luận chuyện này với Thượng thư năm bộ còn lại.
Vấn đề lớn nhất của văn báo của Hứa Thanh Tiêu chính là chuyên mục quốc sự, quốc sự không phải là chuyện mà người bình thường có thể bàn tán.
Cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể khống chế được, nếu như không có sự quản lý của triều đình, để cho ngươi muốn viết cái gì thì viết cái ấy, vậy còn không phải là rất lộn xộn hay sao?
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu đã chủ động đưa ra trước, đối với bệ hạ mà nói, đối với vương triều Đại Ngụy mà nói đây đều là một chuyện tốt.
“Trần đại nhân yên tâm, từ đầu đến cuối hạ quan đều chưa bao giờ thay đổi, chỉ cần có liên quan đến thiên hạ bách tính thì hạ quan tuyệt đối sẽ dốc hết sức lực.”
Hứa Thanh Tiêu nói vậy.
Sau khi Trần Chính Nho nghe xong thì khẽ gật đầu, Hứa Thanh Tiêu vì dân, đây là chuyện mà người trong thiên hạ đều rõ.
“Được rồi, chuyện nên nói lão phu cũng đã nói xong, Thủ Nhân, ngươi nhớ cho kỹ, bọn ta đều sẽ dốc hết sức lực để ủng hộ ngươi.”
Trần Chính Nho nói xong câu này thì liền rời khỏi phòng.
Chờ sau khi Trần Chính Nho rời đi.
Hứa Thanh Tiêu cũng lập tức đứng dậy đi theo phía sau, chỉ tiễn Trần Chính Nho một đoạn rồi xoay người trở về, còn có không ít chuyện cần phải xử lý.
Tiếp theo đây chắc hẳn sẽ là một trận ác chiến, không thể phạm sai lầm được.
Chỉ là, bên trong học đường Thủ Nhân có một đám trẻ đang nhàm chán ngồi ở cách đó không xa, đây đều là bọn nhỏ của các phủ quốc công.
Hứa Thanh Tiêu bảo học sinh của mình đi dạy bọn nhỏ đọc sách, chẳng qua hiển nhiên đám trẻ này không hề thích thú gì đối với chuyện đọc sách.
Đứa nào đứa nấy cũng đều mang ánh mắt vô hồn, nhấp nhổm không yên.
Nhìn lướt qua, Hứa Thanh Tiêu thu hồi tầm mắt, tạm thời hắn vẫn chưa có thời gian đi quản lý đám bé gấu này.
Chẳng qua bọn nhóc này thì ngược lại, hắn có thể bảo chúng nó làm ít chuyện.
Vừa có thể giết thời gian vừa có thể giúp đỡ cho hắn, chẳng qua chuyện này còn phải chờ thêm, chờ mấy ngày nữa rồi nói sau.
“Sư huynh, huynh đang viết gì vậy?’
Sau khi đi đến nội đường, Hứa Thanh Tiêu phát hiện sư huynh của mình đang viết thứ gì đó, trên mặt hiện lên vẻ chăm chú.
“Ồ, không có gì.”
“Đúng rồi sư đệ, Lộ Tử Anh có việc đi trước rồi, nói là qua mấy ngày nữa sẽ trở về đây, y bảo đệ không nên quên chuyện tu phép thuật tiên đạo.”
“Chẳng qua sư đệ nghe sư huynh khuyên một câu đi, con đường tiên đạo không thích hợp với đệ đâu, đệ vẫn nên dồn chí hướng vào Nho đạo thì hơn.”
Trần Tinh Hà vụng trộm giấu một quyển sách nhỏ đi.
Sau đó nói lại với Hứa Thanh Tiêu rằng Lộ Tử Anh đã rời đi.
“Xin nghe theo sự dạy bảo của sư huynh.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu về phía Trần Tinh Hà rồi sau đó đi vào phòng.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu đi rồi. Trần Tinh Hà lại nhìn chung quanh, sau khi đã xác định là không còn ai nữa thì hắn ta lại lấy cuốn sách nhỏ ra rồi viết vài thứ vào.
Mà tên của cuốn sách nhỏ viết rõ là Trần Tinh Hà, Đại Ngụy văn thánh.
Đây là thứ mà trong lúc rãnh rỗi không có việc gì làm Trần Tinh Hà đã tùy tiện viết ra, trong đời sống hiện thực hắn ta không thể trở thành thánh nhân, chỉ có thể thỏa mãn về mặt tinh thần một chút.
Chẳng qua thứ đồ chơi này cũng chỉ để mình hắn ta xem mà thôi, chẳng dám đưa cho người khác.
Cứ như vậy.
Hôm sau.
Trong hoàng cung Đại Ngụy.
Thượng thư lục bộ bao gồm cả các võ quan đều đang dùng ánh mắt để trao đổi lẫn nhau.
Thông qua thư, bọn họ biết được hôm nay cần phải làm gì và cần phải nói những gì.
Quả nhiên, sau khi canh giờ tảo triều đầu tiên kết thúc, Văn cung Đại Ngụy liền có người đứng ra bắt đầu làm khó làm dễ.
Chỉ trích văn báo Đại Ngụy nghị luận chuyện triều chính, có ảnh hưởng cực lớn, còn chụp thêm một cái mũ nữa, chính là cái gì mà họa loạn giang sơn, cái gì mà dùng ngôn ngữ có thể ảnh hưởng đến quốc vận Đại Ngụy.
Có thể nói là dùng ngòi bút làm vũ khí.
Sau khi Văn cung Đại Ngụy phát biểu xong thì Thượng thư lục bộ cũng thay nhau mở miệng.
Ý tứ đại khái cũng đơn giản, văn báo Đại Ngụy chỉ có ý muốn tuyên truyền, làm cho bách tính biết được quốc gia đại sự, cũng biết được chính sách của triều đình, thuận lợi cho bách tính, cũng có lợi cho sự phát triển của quốc gia.
Về phần những lời mà Văn cung Đại Ngụy nói thì đúng là cũng hơi thiếu sót, đương nhiên ít nhiều gì cũng phải cần có phép tắc, chẳng qua là không nghiêm trọng như vậy thôi.