Chương 681: Văn Cung Đại Loạn, Dân ý Tán Loạn, Học Sinh Hủy Ý, Đại Nho Thất Sắc (5)
“Tống Minh! Ngươi lại dám không nghe lời lão phu như thế.”
Nghiêm Lỗi gầm thét.
Mấy vị đại nho khác cũng không nhịn được mà nhíu mày nhìn về phía Tống Minh.
“Tống Minh! Nghiêm nho không phải là đại nho, nhưng Trương Ninh ta là đại nho đúng chứ?”
Trương Ninh lên tiếng, ông ta cũng có hơi tức giận, mặc dù đúng là Nghiêm Lỗi nói chuyện có hơi khó nghe nhưng ông ta là trưởng bối, vậy mà ngươi lại dám sỉ nhục ông ta à?
“Chẳng lẽ ngươi không muốn ở lại Văn cung Đại Ngụy nữa sao?”
Thân là đại nho của Văn cung, tất nhiên ông ta sẽ không giúp đỡ Tống Minh mà ngay lập tức thiên vị Nghiêm Lỗi.
Nhưng câu này vừa dứt.
Không ít nho sinh không khỏi chau mày.
Chuyện này đúng là Tống Minh có hơi quá đáng nhưng lời Tống Minh nói câu nào cũng là thật.
Nghiêm Lỗi ngươi luôn miệng bảo mọi người phải tôn trọng ngươi, tôn trọng trưởng bối, mọi người có thể hiểu được, cũng hiểu rõ phân chia trưởng ấu.
Nhưng vấn đề là ta tôn trọng ngươi nhưng ngươi lại không tôn trọng ta, đây đúng thật là làm cho người ta cảm thấy buồn nôn mà.
“Ngươi cũng câm mồm cho ta.”
“Tặc tử mạnh mồm, già mà không chết!”
“Các ngươi chiếm lấy quyền cao ở Văn cung mấy chục năm.”
“Dựa vào sự sướng vui hờn giận của bản thân để đối xử với người đọc sách bọn ta.”
“Bọn ta sùng kính Văn cung Đại Ngụy, nhưngthứ mà bọn ra sùng kính là thánh nhân chứ không phải là những lão già mà không chết như các ngươi.”
“Hôm nay, Tống Minh ta không ở lại nơi quỷ quái này nữa.”
“Các vị, lúc chúng ta vào Văn cung thì mang theo cõi lòng đầy kỳ vọng, chúng ta ai nấy cũng đều hy vọng bản thân có thể tỏa sáng rực rỡ!”
“Có thể trợ giúp cho thiên hạ thương sinh, có thể giúp cho thánh nhân. Nhưng sau khi đến Văn cung Đại Ngụy này chúng ta đã thành cái gì?”
“Chân chạy vặt, người lau bàn, sau khi viết xong một thiên văn chương, lúc đem đến thỉnh giáo đại nho thì cũng không hề nhận được bất kì một sự đáp lại nào.”
“Văn cung như thế, ở lại làm chi nữa?”
“Hôm nay Tống Minh ta, hủy ý mắng nho.”
Tống Minh to giọng mắng. Sau một khắc, Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể hắn thoát ra, hắn hoàn toàn nổi giận, đúng là thật sự rất giận dữ.
“Ngươi!”
“Người đâu! Đuổi hắn ra khỏi Văn cung Đại Ngụy.”
Trương Ninh chỉ vào người đằng sau rồi lớn tiếng nổi giận mắng.
Ông ta cũng rất tức giận.
Chỉ là, khi ông ta vừa nói xong, vào lúc này, giữa đám người có không ít người đứng ra.
Một người!
Mười người!
Hai mươi người!
Ba mươi người!
Năm mươi người!
Một trăm người.
Càng ngày càng có nhiều người đứng ra, bọn họ chặn đường Văn cung Đại Ngụy lại, ánh mắt lạnh lẽo, bọn họ chặn trước mặt Tống Minh.
Sự mê mang, vô hồn bên trong ánh mắt của bọn họ, vào thời khắc này đã ào ào sáng lên, vẻ rất khác biệt.
Sau một khắc, người trẻ tuổi bị Nghiêm Lỗi sỉ vã đến nổi vô cùng xấu hổ kia cũng lên tiếng.
“Nghiêm nho! Học sinh vẫn luôn kính trọng người.”
“Nhưng đến hôm nay học sinh mới hiểu được, thì ra Hứa Thủ Nhân nói chẳng sai chút nào, tặc tử mạnh mồm, già mà không chết.”
“Người phủ nhận văn chương của ta, ta không tức giận, người nhục mạ ta ta cũng không tức giận!”
“Nhưng người lại ném văn chương của ta vào trong sọt rác, tâm của học sinh cũng đã chết theo đó.”
“Học sinh Tôn Lai, hôm nay cũng hủy ý, từ nay trở đi rời khỏi Văn cung.”
Thư sinh trẻ tuổi nói vậy.
Sau khi nói xong, Hạo Nhiên chính khí cũng thoát ra bốn phía, hắn cũng lựa chọn hủy đi minh ý của bản thân, lập tức bỏ qua tất cả, chỉ vì giành lại được lý lẽ này.
“Ngươi!”
“Các ngươi!”
“Các ngươi!”
“Các ngươi đúng thật là ngông cuồng, hai người các ngươi dùng cách này để áp chế bọn ta, đúng là gan to bằng trời, gan to bằng trời mà.”
Nghiêm Lỗi và Trương Ninh giận đến nổi cả người run rẩy. Bọn họ tức không phải là vì tức hai người chống đối mà tức giận vì hai người họ lại dùng phương pháp này để chống đối họ.
Tự hủy minh ý?
Cuối cùng là muốn làm gì đây?
“Nghiêm nho!”
Có đại nho mở miệng muốn thuyết phục đôi câu, bởi vì ông ta nhìn ra được đám học sinh này đã thật sự tức giận.
Nhưng còn chưa đợi ông ta mở miệng nói tiếp thì trong chốc lát, hết giọng nói này đến giọng nói khác lại liên tục vang lên!
“Hôm nay, Triệu Ninh ta tự hủy minh ý, Văn cung Đại Ngụy cưu chiếm thước sào, tặc tử mạnh mồm già mà không chết!”
“Hôm nay, Lý Bình ta, tự hủy minh ý.”
“Hôm nay! Ta Hứa Chiếu, tự hủy minh ý!”
““Hôm nay! Ta Tôn Lĩnh, tự hủy minh ý!”
“Tống huynh, ta đi cùng ngươi.”
“Ha ha ha ha ha! Sảng khoái! Sảng khoái! Chư vị đều có phong thái nhà nho. Lý mỗ cũng không thể lùi bước!”
“Đến!”
“Các vị, ta cũng đến!”
“Già mà không chết! Toàn một đám già mà không chết, sảng khoái, sảng khái quá luôn á!”
Từng đợt âm thanh vang lên kia.
Từng bóng người đứng lên.
Bên trong Văn cung Đại Ngụy, Hạo Nhiên chính khí bỗng nhiên lan tràn ra bốn phía.
Trong lúc nhất thời, những người hủy ý lên đến mấy trăm.
Sắc mặt của mấy vị đại nho kia cũng trở nên cực kì khó coi.
Chuyện này không thể lấy ra làm trò đùa được đâu.
Một người hủy ý thật ra đã không phải là chuyện nhỏ rồi.
Thứ bọn họ minh ngộ chính là ý của thánh nhân, nếu như bọn họ hủy ý vậy thì thánh nhân sẽ cảm ứng được ngay, chẳng qua một người hủy ý thì sẽ không ảnh hưởng đến thánh nhân.
Nhưng cùng lúc có nhiều người hủy ý như vậy thì hoàn toàn khác rồi.
Mấy trăm người hủy ý.
Văn cung Đại Ngụy chưa từng xảy ra chuyện nào như thế này.
Giờ khắc này, Văn cung Đại Ngụy ầm ầm rung động, vẻ mặt của những học sinh kia ai nấy cũng đều vô cùng kiên địng.
Thậm chí, có một loại cảm xúc không thể hiểu được sinh ra trong lòng các nho sinh Đại Ngụy.
Đây chính là cảm xúc ngưng tụ kia tự hủy minh ý.
Oán khí trong lòng bọn họ! Sự không cam lòng trong lòng bọn họ! Sự tức giận trong lòng bọn họ! Sự thất vọng trong lòng bọn họ!
Vào thời khắc này, chúng đã xuất hiện trong lòng mỗi nho sinh, trừ các đại nho ra thì ai nấy cũng đều cảm ứng được loại cảm giác này.
“Hôm nay, ta Tiền Nghị, tự hủy minh ý.”
“Hôm nay, ta Chu Yến tự hủy minh ý.”
Tiếp theo đó, càng ngày càng có nhiều âm thanh vang lên.
Những người này cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bọn họ cảm nhận được tâm trạng của các nho sinh khác.
Không phải Nghiêm Lỗi xem thường nho sinh thất phẩm sao?
Bây giờ những người cảm ứng được đều là nho sinh thất phẩm và thấp hơn thất phẩm.
Một bộ phận lục phẩm chính nho cũng cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng kia.
Khí tức tuyệt vọng này làm cho tất cả các nho sinh đều cảm thấy không cam lòng và sa sút.
Trong lúc nhất thời, họ không nhịn được mà nghĩ đến đủ loại uất ức mà bản thân đã phải chịu khi ở Văn cung.