Chương 686: Nghiêm Lỗi? Như Đồ Chó! Thánh Ý Tam Vấn! (4)
“Lão phu biết các ngươi chưa bao giờ được xem trọng khi ở Văn cung Đại Ngụy.”
“Đó cũng không phải là lỗi của các người nhưng cũng không phải do Văn cung Đại Ngụy sai, nơi đây chính là nơi mà các tài tử trong thiên hạ tụ hội, ngươi có tài hoa lão phu cũng biết.”
“Nhưng ngươi cũng không thể làm ra hành vi này được, chẳng qua là hôm nay cũng không phải là ngươi sai, không phải là Nghiêm Lỗi sai, đơn giản chỉ là do có người âm thầm châm ngòi trong bóng tối mà thôi.”
“Lão phu cho các ngươi một cơ hội, mau đi đến dưới tượng thánh nhân quỳ bảy ngày bảy đêm, ba quỳ chín lạy, lão phu sẽ đích thân viết văn sám hối cho các ngươi.”
“Giúp cho các ngươi khôi phục lại nho vị, mà cho dù là ngươi muốn minh ngộ cho tốt thì cũng không thể bước lên con đường tà đạo, nhưng ngươi yên tâm đi, lão phu sẽ không trách tội ngươi, chỉ cần ngươi có thể sửa đổi được là tốt.”
Bồng nho lên tiếng, ông ta không bàn tiếp về đáp án của câu hỏi thứ ba, có phải hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.
Bởi vì chỉ cần trong lòng các nho sinh cả Văn cung Đại Ngụy sinh ra sự nghi ngờ là được, một khi đã sinh lòng nghi ngờ thì bọn họ sẽ không quyết tâm hủy ý như vậy.
Cũng sẽ không mù quáng làm theo.
Đúng là như vậy, khí vận trên bầu trời Văn cung vốn là có hơi tán loạn nhưng vào thời khắc này nó đã khôi phục trở lại.
Đây chính là thủ đoạn của thiên địa đại nho.
Ba câu hỏi dành cho Tống Minh chính là một loại cạm bẫy bằng lời nói, làm cho hắn ta rơi vào hố.
Mà Tống Minh thì đúng là đã bị ba câu hỏi này làm cho tâm chí hơi không kiên định.
Nhất là khi Bồng nho đột nhiên lấy lòng, cho hắn ta khôi phục lại nho vị, đồng ý không truy xét những chuyện trong quá khứ, cũng đồng ý viết văn sám hối cho bọn họ, xem như vừa cho một cây gậy lại cho thêm một cục kẹo.
Loại thủ đoạn này làm cho nhóm nho sinh trầm mặc, trong phút chốc, mọi người cũng dần dần tỉnh táo lại.
Về phần cuối cùng là như thế nào thì vẫn phải xem Tống Minh lựa chọn như thế nào đã.
Nhưng trên thực tế là bây giờ Tống Minh đã cực kỳ tuyệt vọng, tuyệt vọng vô cùng.
Rõ ràng là hắn ta lựa chọn lên tiếng vì trong lòng đầy nhiệt huyết nhưng bây giờ vừa bị Bồng nho nói vậy, hắn ta lại trở thành tên tiểu nhân cấu kết với Hứa Thanh Tiêu rồi.
Nhìn những lời mà Bồng nho vừa nói giống như là không muốn so đo với mình, cũng đồng ý cho mình cơ hội.
Nhưng sao Tống Minh có thể không nhìn ra Bồng nho đang dùng kế, ông ta vốn đâu phải là vì mình mà là vì những nho sinh khác, ông ta không hy vọng chuyện này sẽ náo loạn thêm.
Chỉ là bên trong Văn cung bây giờ đã có không ít người dùng ánh mắt khác nhìn về phía hắn ta.
Mặc dù bên trong ánh mắt của một số người vẫn tràn đầy vẻ tin tưởng và kiên định như cũ nhưng đúng là đa phần đám người đều đã bắt đầu dao động.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hắn ta chẳng qua chỉ là một tên nho sinh bình thường, mà người trước mặt này lại là một vị thiên địa đại nho.
Vào giờ khắc này.
Tống Minh không biết nên làm sao bây giờ.
Không đồng ý thì lại không thể nào giải thích một cách rõ ràng được.
Nếu như đồng ý thì hắn cảm thấy mình đã có lỗi với ý nghĩ trong lòng mình, thậm chí Tống Minh hiểu rất rõ, nếu như hắn đồng ý thì chỉ sợ tình cảnh sau này của hắn ta sẽ càng thảm hại hơn.
Hắn ta trầm mặc hồi lâu.
Không biết nên chọn lựa như thế nào, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn ta đang bước vào một con đường không có lối thoát.
Một khi lựa chọn không tốt thì có thể sẽ rơi vào vực sâu.
Không chỉ có hắn ta như thế, có một bộ phận người đọc sách cũng giống như vậy, bọn họ hy vọng Tống Minh đừng nên đồng ý, nhưng điều mà bọn hắn càng hiểu hơn là nếu như Tống Minh không đồng ý thì sẽ không thể tẩy sạch hiềm nghi cho bản thân, như vậy sẽ càng phiền toái hơn.
Đây chính là thủ đoạn của Bồng nho.
Làm cho Tống Minh rơi vào trong kế sách lưỡng nan, nhưng ít ra thì bây giờ lựa chọn thỏa hiệp sẽ tốt hơn một chút so với không đồng ý.
Nhưng lúc này, một giọng nói lại vang lên.
“Buồn cười!”
“Buồn cười!”
“Đúng là buồn cười quá luôn đó.”
“Nghiêm Lỗi ngạo mạn, nho sinh Văn cung đưa văn chương ra nhưng lại không hề xem qua mà thẳng tay vứt bỏ, tội này bỏ qua được sao!”
“Nghiêm Lỗi hèn hạ, sai lầm của bản thân nhưng lại vu oan giá họa, tội này bỏ qua được sao!”
“Ngược lại còn chất vấn người bị hại?”
“Đây chính là Văn cung Đại Ngụy đó sao? Đây chính là thiên địa đại nho đó sao?”
“Đúng là buồn cười quá đi!”
Đây là giọng của Hứa Thanh Tiêu.
Theo giọng nói của hắn vang lên, giờ khắc này, Văn cung Đại Ngụy cũng sôi trào.
Ánh mắt của đám người không khỏi dồn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Ánh mắt của bọn người Tống Minh cũng sáng lên, không nhịn được nhìn sang.
Chẳng có ai nghĩ đến Hứa Thanh Tiêu sẽ xuất hiện vào lúc này, hơn nữa hắn còn dám đến Văn cung Đại Ngụy?
Sau một khắc, bóng dáng Hứa Thanh Tiêu xuất hiện ở ngoài cửa lớn Văn cung Đại Ngụy, hắn đi từng bước một vào Văn cung, mà phía sau hắn lại là một nhóm kinh binh. Xem ra là đến đây để gây phiền toái rồi.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Ai cho phép ngươi đến Văn cung Đại Ngụy?”
Giọng của Nghiêm Lỗi vang lên, khi ông ta nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, hai tròng mắt của ông ta như muốn nứt ra, bên trong ánh mắt toàn là hận ý.
“Im miệng!”
“Thứ giống hệt như chó vậy.”
“Văn cung Đại Ngụy là của Nghiêm Lỗi ngươi sao? Ta thân là đại nho nho đạo, tôn trọng thánh nhân, vì sao lại không thể đến Văn cung Đại Ngụy được?”
“Đừng nói là bản nho chỉ đến đây, cho dù là bản nho có ở lại đây thì có sao đâu nào? Ai dám đuổi bản nho đi?”
Giọng của Hứa Thanh Tiêu vang lên, giống như sấm sét, thẳng thừng sỉ nhục Nghiêm Lỗi.
Giọng nói này vang lên, mấy nho sinh ai nấy đều sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Trước kia Hứa Thanh Tiêu cũng từng mắng Nghiêm Lỗi rồi, cũng đã từng mắng các đại nho khác rồi, đến cả quận vương Hứa Thanh Tiêu cũng từng mắng rồi.
Nhưng trên cơ bản mà nói khi đó mắng đều tương đối hàm súc, cho dù là khi nhục mạ Bồng nho lúc trước thì chẳng qua cũng chỉ mắng một câu già không chết mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn lại thẳng thừng nói Nghiêm Lỗi là đồ chó, cái này... Cái này... Cái này thật đúng là ngông cuồng quá mà.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Tên chó chết nhà ngươi.”
Nghiêm Lỗi rống to, giọng nói của ông ta giống như là khàn đi, tên Hứa Thanh Tiêu này đúng là nhục mạ người ta quá đáng.
Thẳng thừng chửi ông ta như chó vậy, sao ông ta có thể không tức cho được?
Phổi của ông ta cũng sắp bị tức đến nổ tung rồi, cả khuôn mặt cũng đỏ đến đáng sợ, ông ta tức đến muốn phun máu, nếu như đã vậy rồi mà còn không thể mắng trả thì đời này của ông ta coi như sống uổng rồi.
Chỉ là khi ông ta vừa nói xong.
Thì Hứa Thanh Tiêu cũng lên tiếng:
“Người đâu!”
“Người sỉ nhục đại nho, vả miệng ba mươi cái!”