Chương 687: Nghiêm Lỗi? Như Đồ Chó! Thánh Ý Tam Vấn! (5)
Ngay lập tức, Hứa Thanh Tiêu trực tiếp hạ lệnh, hắn chắp tay, đi từng bước một vào bên trong.
Trong nháy mắt, một nhóm kinh binh đã đi ra khỏi hàng, dùng tốc độ cực nhanh đi về phía Nghiêm Lỗi.
“Ngươi dám!”
“Hứa Thanh Tiêu ngươi dám!”
“Hứa Thanh Tiêu ngươi đừng nên quá đáng.”
Sau khi nghe Hứa Thanh Tiêu hạ mệnh lệnh này, không ít đại nho trước sau lên tiếng, mặc dù bọn họ không muốn xen vào vũng nước đục này nhưng mà Hứa Thanh Tiêu thế mà lại dám vả miệng Nghiêm Lỗi, sao bọn họ có thể cho phép được?
“Ta chính là đại nho nho đạo Đại Ngụy, Nghiêm Lỗi ông ta là cái thá gì chứ?”
“Đến cả thất phẩm mà cũng không được, vậy mà còn dám sỉ nhục bản nho, vả mồm ông ta thì sao nào?”
“Đám hủ nho các ngươi câm miệng hết cho ta, nếu không ta sẽ tự mình vả ngươi.”
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu lạnh lẽo.
Một câu nói, cực kì bá đạo.
Hôm nay hắn đến Văn cung Đại Ngụy chính là vì để giải quyết đoạn ân oán này.
Văn cung Đại Ngụy sao chép văn báo của mình, Hứa Thanh Tiêu nhịn!
Kỳ văn báo đầu tiên của Văn cung Đại Ngụy sỉ nhục mình, Hứa Thanh Tiêu cũng nhịn.
Nhưng bây giờ Văn cung Đại Ngụy lại vu oan giá họa cho hắn, Hứa Thanh Tiêu không thể nhịn được nữa.
Lại thêm chuyện Hứa Thanh Tiêu viết đầu đề tóc trắng oai hùng, già mà không chết kia chính là muốn gây sự sung đột giữa các giai tầng trong Văn cung Đại Ngụy.
Vốn cho rằng ít nhất cũng cần một khoảng thời gian chừng bảy tám ngày, ai mà ngờ đến tên Nghiêm Lỗi này vừa ngu xuẩn vừa xấu xa, chẳng qua chỉ mới hơn một canh giờ mà đã cho hắn cơ hội tốt.
Nếu như đã tìm thấy được cơ hội thì Hứa Thanh Tiêu sao có thể bỏ qua được?
Hôm nay tuy là hắn không thể nào chơi chết Nghiêm Lỗi được nhưng ít ra Nghiêm Lỗi cũng phải trả giá bằng máu, để cho lão già này hoàn toàn tuyệt vọng.
“Ngươi!”
“Hứa Thanh Tiêu.”
Mấy vị đại nho đều tức giận đến nổi râu mép dựng cả lên.
Nhưng bọn họ không dám nói thêm gì, bởi vì bọn họ không hiểu sao lại cảm thấy Hứa Thanh Tiêu có thể sẽ vả miệng bọn họ thật.
Một khi đã như vậy thì cho dù là sau này bọn họ có thể báo thù đi chăng nữa thì cũng đã mất hết mặt mũi rồi.
Trong phút chốc, mấy kinh binh đi đến trước mặt Nghiêm Lỗi. Đến cả thời gian cho Nghiêm Lỗi nói chuyện bọn họ cũng không cho, đưa tay ra là đánh thẳng vào mặt Nghiêm Lỗi.
“To gan!”
“Nơi đây chính là Văn cung Đại Ngụy!”
“Các ngươi dám hành hung người ở nơi này, không sợ chết thật sao?”
Giọng của Bồng nho vang lên ngay vào thời khắc mấu chốt.
Chỉ là, tiếng của Hứa Thanh Tiêu cũng vang ên ngay sau đó.
“Ngươi cũng im mồm cho ta.”
“Thân là thiên địa đại nho mà lòng lại thiên vị, vu oan giá họa, đảo lộn phải trái trắng đen, ngươi mà còn được coi là nho giả sao?”
“Loại người như ngươi, không bằng cứ chết sớm chút đi.”
“Nghe lệnh, vả miệng ba mươi cái!”
“Bồng nho, nếu như ngươi còn dám kêu gào câu nào nữa, ba tháng trước Hứa mỗ đã dùng cảnh giới minh ý để mời thánh ý giết vương!”
“Sau ba tháng, ta đã thành đại nho rồi, ngươi có tin Hứa mỗ dám mời thánh ý diệt nho hay không?”
Khuôn mặt Hứa Thanh Tiêu đầy vẻ lạnh lùng, giọng nói của hắn vang dội mạnh mẽ.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu cũng không hù dọa Nghiêm Lỗi cho vui, bây giờ hắn đã là tuyệt thế đại nho, đúng thật là có cách mời thánh ý đến, chỉ là phải trả giá một chút mà thôi.
Nhưng có sao đâu nào?
Người không may nhất định không phải là mình.
Quả nhiên sau khi hắn nói câu này, Bồng nho cũng không nói thêm nữa.
Không phải ông ta không dám mà nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự mời thánh ý đến, mặc kệ Văn cung Đại Ngụy có chịu thiệt thòi hay không thì Hứa Thanh Tiêu nhất định sẽ không lỗ vốn.
Hơn nữa lại còn có khả năng giúp Hứa Thanh Tiêu thắng được dân ý và uy vọng. Ông ta không ngốc, đương nhiên không thể cho Hứa Thanh Tiêu cơ hội này được.
“Hứa Thanh Tiêu! Ngươi điên rồi?”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi cái tên súc sinh này.”
“Hứa Thanh Tiêu, lão phu muốn liều mạng với ngươi.”
“Bồng nho, cứu ta!”
“Bồng nho! Bồng nho, cứu ta!”
“Hứa Thanh Tiêu! A! A! A!”
Nghiêm Lỗi liên tục gào to, nhất là sau khi ông ta nhìn thấy đám kinh binh đi về phía mình càng ngày càng gần, ông ta tức điên lên, lời gì cũng nói ra được.
Chỉ là khi bàn tay của kinh binh hạ xuống, trong nháy mắt, ông ta lập tức phát ra tiếng gào thảm thiết.
Kinh binh bây giờ đã không còn chậm chạp không dám ra tay giống như kinh binh lúc trước, bây giờ chỉ cần Hứa Thanh Tiêu mở miệng, bọn họ sẽ dám làm.
Xảy ra chuyện thì có người ra mặt dùm thôi.
Lúc này, âm thanh tát tay vang lên bên trong Văn cung.
Hai bên mặt Nghiêm Lỗi sưng đỏ, nhưng sự đau đớn này cũng không so là gì, chủ yếu là sỉ nhục, nhục nhã khôn cùng.
Ánh mắt ông ta cứ nhìn chằm chằm về phía Hứa Thanh Tiêu, lửa giận trong lòng sắp phun trào ra như núi lửa.
Mỗi khi bàn tay đánh vào mặt ông ta thì đều là một nỗi sỉ nhục to lớn.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi không cảm thấy ngươi quá đáng lắm sao?’
Giọng của Bồng nho vang lên, ngữ khí vô cùng lạnh lùng.
Tràn ngập hàn ý.
“Quá đáng à?”
“Nghiêm Lỗi sao chép Đại Ngụy văn báo của Hứa mỗ, có quá đáng không?”
“Nghiêm Lỗi cố ý truyền văn chương hạ nhục Hứa mỗ, có quá đáng không?”
“Bây giờ Văn cung Đại Ngụy xảy ra chuyện thì Nghiêm Lỗi lại vu oan giá họa cho Hứa mỗ, có quá đáng không?”
Hứa Thanh Tiêu chầm chậm nói.
Hắn chất vấn ngược lại Bồng nho.
Hứa Thanh Tiêu cũng không phải vì tức giận nên mới tự mình đi vào Văn cung Đại Ngụy.
Mà là Bồng nho quá lợi hại rồi, rõ ràng là do Nghiêm Lỗi làm sai nhưng lại cứ nói từ chết thành sống cho bằng được.
Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn chú ý đến Văn cung Đại Ngụy.
Thế cho nên sẽ không để cho Bồng nho đạt được ý đồ.
“Sao chép văn báo của ngươi?”
“Dùng văn chương sỉ nhục ngươi?”
“Vu oan giá họa cho ngươi?”
“Hứa Thanh Tiêu à, mấy lời vừa nói ngươi có chứng cứ không?”
Bồng nho mở miệng, cũng chất vấn ngược lại Hứa Thanh Tiêu.
Nói nhiều quá đi, ngươi có chứng cứ không nào?
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại vô cùng bình tĩnh nói:
“Không có.”
Hứa Thanh Tiêu thoải mái trả lời.
Câu này vừa dứt thì tiếng cười lạnh của Bồng nho liền vang lên.
“Nếu như đã không có chứng cứ thì ngươi dựa vào cái gì mà dám nói những lời này?”
“Hứa Thanh Tiêu, ta chính là thiên địa đại nho, ngươi phách lối như vậy, bọn họ không quản được ngươi nhưng lão phu có thể ép được chút nhuệ khí của ngươi!”
“Ngươi nói xấu Văn cung đã làm phạm vào sai lầm lớn, ngươi có biết tội chưa?”
Bồng nho mở miệng, câu nói kia như muốn bảo Hứa Thanh Tiêu nhận tội.
Bây giờ Bồng nho đã nhận định Tống Minh cấu kết với Hứa Thanh Tiêu, mà những phản bác của Hứa Thanh Tiêu lại không đưa ra được bất cứ chứng cứ nào, cho nên ông ta chẳng còn sợ hãi.
Thủ đoạn này cực kì đáng ghét.
Nhưng cũng cực kì hữu dụng.
Ngươi không lấy ra được chứng cứ mà lại muốn náo loạn ở Văn cung Đại Ngụy à?
Sao có thể được?