Chương 689: Ta Chính Là Hứa Thanh Tiêu, Hôm Nay Lại Thỉnh Thánh Ý! Bồng Nho Chịu Thiệt! (1)
Ba câu mà Hứa Thanh Tiêu hỏi Nghiêm Lỗi, điều đáng sợ nhất không phải là hai câu hỏi đầu tiên.
Hai câu hỏi kia suy cho cùng thì cũng chỉ nói lên chuyện nhân phẩm bại hoại mà thôi.
Chuyện trong các đại nho sinh ra một tên bại hoại cũng không phải là chuyện gì lớn, cùng lắm thì Nghiêm Lỗi bị thân bại danh liệt.
Nhưng điều đáng sợ thật sự chính là câu hỏi thứ ba của Hứa Thanh Tiêu.
Dị thuật của Trình Lập Đông có phải do Nghiêm Lỗi truyền dạy hay không?
Hứa Thanh Tiêu chỉ biết dị thuật của Trình Lập Đông nhất định là do Văn cung Đại Ngụy truyền dạy, về phần có phải do Nghiêm Lỗi truyền cho hay không thì không chắc.
Cho nên nếu như không phải thì Hứa Thanh Tiêu cũng cam nguyện chịu phạt.
Hắn sẽ tổn thất gì nào? Lễ bái với thánh nhân, đây cũng không phải là chuyện gì to tát.
Mà nếu như đó là hành vi của Nghiêm Lỗi thật thì... đây chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Văn cung Đại Ngụy, nơi chính thống của thánh nhân, trong thiên hạ này có uy vọng không gì sánh kịp, những người đọc sách trong thiên hạ đều cực kì tôn trọng Văn cung.
Bất kể là ai cho dù là Hứa Thanh Tiêu thì cũng rất tôn trọng Văn cung Đại Ngụy, đương nhiên hắn tôn trọng tthánh nhân chứ không phải là đám đại nho này.
Nhưng mà không hiểu sao những người đọc sách trong thiên hạ này đều sinh ra một loại cảm giác rằng những đại nho này là đại diện cho thánh nhân, nhất là những đại nho luôn miệng nói mình là Chu thánh nhất mạch kia.
Há miệng ngậm miệng đều là dòng chính của thánh nhân.
Dùng mấy thứ đó để chia giai tầng rồi từ đó cũng cố lợi ích của mình.
Mà bây giờ, ba câu hỏi Hứa Thanh Tiêu hỏi Nghiêm Lỗi kia nếu như Nghiêm Lỗi trả lời là đúng, vậy thì Văn cung Đại Ngụy sẽ phải chịu đã kích không gì sánh được.
Đây chính là sự nghi ngờ của người đọc sách trong thiên hạ.
Thậm chí đến cả Nữ đế Đại Ngụy cũng có thể ra tay nhắm vào Văn cung Đại Ngụy.
Đường đường là đại nho vậy mà lại dạy dị thuật cho người ta?
Hứa Thanh Tiêu tự mình học dị thuật cũng là tội chết.
Chứ nói chi đến người dạy dị thuật cho người khác?
Lục bộ Thượng thư cũng chú ý đến, các đại quốc công và liệt hầu cũng chú ý đến, một vài quyền quý cũng ồn ào chú ý đến chuyện này.
Thậm chí bên trong hoàng cung Đại Ngụy, Nữ đế cũng đang quan sát chuyện này thông qua một món pháp khí.
Bên trong Văn cung, thánh ý khôi phục, từng sợi từng sợi giống như ngọn núi chèn ép thân thể Nghiêm Lỗi.
Đây chính là câu hỏi của thánh nhân.
Hứa Thanh Tiêu xem như đã bỏ hết cả vốn liếng, Ngôn Thiên sách lại thêm cả bút Xuân Thu, lấy khí vận của bản thân để phối hợp với thánh ý của Văn cung, đừng nói là Nghiêm Lỗi, cho dù là thiên địa đại nho thì cũng có thể là không chịu nổi sự chất vấn như vậy.
Mà vào lúc này.
Sắc mặt Nghiêm Lỗi trắng bệch, ông ta vừa tức giận lại vừa sợ hãi, đầu tiên là hoàn toàn cắt đứt hy vọng với cảnh giới đại nho, bây giờ lại bị ép đi vào bước đường cùng này làm cho ông ta lao lực quá độ.
Nhưng mà đối mặt với vấn đề này, Nghiêm Lỗi lại không muốn trả ời.
Nhưng dưới sự áp chế của thánh ý.
Ông ta không dám không đáp.
Nếu không trả lời thì lỡ như Hứa Thanh Tiêu thật sự thỉnh thánh ý vậy thì chỉ sợ ông ta sẽ chết càng thê thảm.
Nhưng nếu như trả lời thì chuyện không còn đơn giản là vấn đề ông ta thân bại danh liệt nữa mà sẽ là Văn cung Đại Ngụy thân bại danh liệt.
Ông ta khủng hoảng, lại còn hoảng sợ, đối mặt với câu hỏi này, ông ta thật sự rất sợ hãi.
“Nghiêm Lỗi!”
“Trả lời đi!”
Sau một khắc, âm thanh chất vấn của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên lần nữa, giọng hắn như sấm nổ vang ầm ầm.
“Nghiêm Lỗi! Trả lời đi!”
“Trả lời!”
“Mau cho người trong thiên hạ một câu trả lời đi!”
“Nghiêm Lỗi, ngươi tự xưng là vô tư mà, mau trả lời đi.”
Cùng lúc đó, bên trong Văn cung Đại Ngụy cũng có rất nhiều nho sinh lấy lại can đảm rống to lên, cùng nhau chất vấn Nghiêm Lỗi.
Bởi vì Nghiêm Lỗi cứ chậm chạp không lên tiếng, vậy đáp án đã quá rõ ràng rồi.
Chẳng qua nếu như muốn định tội được thì phải cần chính miệng Nghiêm Lỗi nói ra, nếu không vẫn không thể đả kích Chu thánh nhất mạch được.
Đối mặt với những câu nói chất vấn kia, mặt Nghiêm Lỗi như chẳng còn giọt máu.
Thân thể ông ta run lên bần bật, thánh ý lại càng ép xuống mãnh liệt hơn, ép đến nổi ông ta không thể nào thở được.
Cũng vào lúc này, một âm thanh vô cùng to lớn vang lên.
“Nghiêm Lỗi!”
“Nho tâm của ngươi đã hỏng, không có phong thái nho giả, đáng bị tru diệt.”
“Sao chép Đại Ngụy văn báo, nói xấu đại nho, bất kính với thánh nhân, thiếu lễ nghĩa với văn sinh, làm hại đến Văn cung ta, làm tổn hại danh thánh.”
“Hôm nay ta lột nho tâm của ngươi, vĩnh viễn trục xuất khỏi Văn cung Đại Ngụy, đời đời kiếp kiếp không thể liên quan đến Nho đạo nữa.”
Cũng vào lúc này, giọng của Bồng nho lại vang lên.
Vào thời điểm quan trọng nhất, Bồng nho đã vận dụng sức mạnh thiên địa đại nho của mình thẳng tay trấn áp Nghiêm Lỗi, định tội ông ta, phế đi nho tâm rồi trục xuất khỏi Văn cung Đại Ngụy.
Trừng phạt thế này nhìn như rất nghiêm trọng như thật sự thì đồ ngốc cũng nhìn ra được Bồng nho đang rất gấp gáp.
“Từ từ đã!”
“Nghiêm Lỗi còn chưa trả lời câu hỏi của bản nho.”
“Bồng nho ngài gấp cái gì vậy?”
“Chẳng lẽ trong lòng ngài đang chột dạ hay sao?”
Hứa Thanh Tiêu đi về phía trước một bước, hắn đâu có ngốc, đã đến mức này rồi ngươi còn nghĩ ngươi quản được sao?
Cục diện bây giờ là do Hứa mỗ khống chế đấy, muốn xong việc chỉ bằng dăm ba câu nói kia của ngươi sao? Người si nói mộng.
“Đây là chuyện của Văn cung, có liên quan gì tới ngươi?”
Giọng của Bồng nho lại vang lên, ông ta không hề e ngại bất cứ thứ gì, cũng không cảm thấy chột dạ chút nào mà đáp thế đấy.
Nghe xong câu này, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được cười lạnh.
“Chuyện của Văn cung à?”
“Nho giả trong thiên hạ đều là người một nhà, Văn cung Đại Ngụy là do năm đó Chu thánh để lại, nơi này là hành cung của Chu thánh chứ đâu phải là hành cung của ngươi.”
“Các ngươi chiếm đoạt Văn cung, tự xưng mình là mạch chính của thánh nhân, phân văn nhân theo giai cấp, chèn ép người hiền lương, giành giật lợi ích, xuyên tạc ý của thánh nhân, bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu.”
“Ngày đó khi Nghiêm Lỗi nói xấu chuyện Hứa mỗ tu luyện dị thuật, ép ta phải đến Văn cung Đại Ngụy tự chứng, vậy thì hôm nay Hứa mỗ ta liền đến Văn cung này bảo Nghiêm Lỗi cũng tự chứng.”
“Bồng nho, Hứa mỗ khuyên ngươi tốt nhất nên im mồm đi, nếu không thì ta sẽ thỉnh thánh ý, sẵn tiện Hứa mỗ diệt ngươi luôn ngươi có tin hay không?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, câu nói của hắn tràn ngập sự bá đạo, giận dữ mở miệng mắng cả Bồng nho, mắng một vị thiên địa đại nho.