Chương 710: Triều Đình Tranh Đấu, Câu Trả Lời Của Đại Ngụy, Uy Của Nữ Đế, Trăm Nước Vạch Tội (3)
“Thai phụ bị mổ bụng, lấy con làm thức ăn. Đàn ông làm nô, phụ nữ làm thức ăn, bé trai là dê bò, bé gái bị làm nhục. Ngươi có biết công chúa Đế Cơ không?”
“Sử sách ghi chép rằng công chúa Đế Cơ chính là đệ nhất mỹ nhân tuyệt sắc của Đại Ngụy ta, bị Man tộc giam cầm, chà đạp bảy ngày bảy đêm, cuối cùng vì cốc đạo bị vỡ nát mà chết.”
“Đây là nỗi nhục mà hoàng thất Đại Ngụy vĩnh viễn sẽ không quên, cũng là nỗi sỉ nhục đau đớn mà thần dân Đại Ngụy phải nhận lấy.”
“Đế không phải đế, vua không phải vua. Giang sơn Đại Ngụy suýt chút nữa thì sụp đổ diệt vong, vương triều kéo dài bảy trăm năm, suýt chút nữa thì hoàn toàn tiêu vong.”
"Khi đó có bốn mươi vạn con dân Đại Ngụy bị giết, Man tộc phương bắc cứ đánh thẳng tới, cảnh nước mất nhà tan trong sử sách chỉ viết không hơn ngàn chữ, nhưng đối với ta mà nói, lại nỗi đau xót cả đời."
"Thân là thừa tướng Đại Ngụy, lão phu sao dám quên thù này."
"Tiên đế bắc phạt, bảy lần chiến tranh, Đại Ngụy người chết trận vạn vạn, mới đổi lại sự yên ổn hiện tại, mới đổi được cảnh thanh bình nơi biên cảnh.”
"Hiện giờ tổn thương của Đại Ngụy không phải là nỗi nhục Tĩnh Thành, mà là quốc khố trống rỗng, trăm họ ấm no, giang sơn ổn định, xã tắc an khang."
"Nếu tái chiến, một khi trượt chân, giang sơn Đại Ngụy sẽ lại đối mặt với nỗi nhục Tĩnh thành, chờ đến lúc đó, Đại Ngụy sẽ bất lực."
"Không biết bao nhiêu triệu bách tính sẽ chết oan chết uổng, cũng không biết sẽ có bao nhiêu nữ tử Đại Ngụy gặp phải cảnh súc sinh chà đạp, đến lúc đó, bách tính trôi dạt khắp nơi, chạy nạn tứ phía, chỉ sợ lại là một phen đổi con cái làm đồ ăn, cảnh tượng ngàn dặm đất chết."
"Thủ Nhân! Lần này không chiến vì chiến."
"Lão phu, xin ngươi."
Trần Chính Nho mở miệng, ông nói ra những nỗi ưu lo lẫn suy nghĩ trong lòng mình.
Không chiến vì chiến.
Sau khi nghe những lời này xong, Hứa Thanh Tiêu trầm mặc.
Hắn nhắm hai mắt lại.
Những sự việc mà Trần nho nhắc tới, đúng là hắn có đọc thấy trong sách sử.
Đế Cơ công chúa, mổ bụng thai phụ, coi bé trai như dê bò, chà dạp bé gái, tráng niên làm nô, nữ tử làm kỹ nữ.
Trong sách sử thực sự có viết lại những chuyện này, rải rác không quá ngàn chữ.
Nhưng mỗi một chữ, đều là dùng máu rèn đúc ra.
Trần Chính Nho sợ chiến tranh.
Phải.
Ông sợ chiến tranh.
Nhưng không phải ông tham sống sợ chết, mà là sợ Đại Ngụy thương sinh lại rơi vào kiếp nạn như vậy một lần nữa.
Dị tộc đáng chết.
Man tộc đáng chết.
Hứa Thanh Tiêu biết, cũng hiểu rất rõ khổ tâm của Trần Chính Nho.
Một lúc lâu sau, Hứa Thanh Tiêu nhìn về hướng Trần Chính Nho, không khỏi mở miệng nói.
"Trần nho, học sinh nguyện vì Đại Ngụy thương sinh mà đi thuyết phục."
"Học sinh cũng sẽ dốc hết toàn lực, nhưng nếu học sinh cũng không thể ngăn cản được, mong Trần nho chớ trách tội."
Hứa Thanh Tiêu nhận lời.
Vốn dĩ hắn định dùng cách khác để giải quyết chuyện này.
Nhưng sau khi nghe những lời nói của Trần Chính Nho, Hứa Thanh Tiêu thay đổi chủ ý.
Không ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, chỉ là ảnh hưởng đến trình tự kế hoạch mà thôi.
Hắn biết, nếu ngày hôm nay mình không nhận lời Trần Chính Nho, như vậy Trần Chính Nho nhất định sẽ không đi.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu nhận lời, Trần Chính Nho gạt nước mắt, lần nữa nữa hành lễ cúi đầu về hướng Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng cúi đầu với Trần Chính Nho.
Ngày hôm nay.
Hắn đã được chứng kiến phong phạm thật sự của Đại nho.
Cũng thấy được như thế nào là Đại nho.
Cái quỳ này của Trần nho làm Hứa Thanh Tiêu hiểu ra rất nhiều chuyện, cho tới nay mình đều chỉ làm những việc quay xung quanh lợi ích của bản thân mà thôi.
Bước vào Nho đạo là bởi vì muốn áp chế ma chủng.
Minh ý là bởi vì công kích Đại nho, từ đó chĩa mũi dùi vào đối phương.
Lập ngôn, cũng là vì chém giết phiên thương, xác định mục tiêu của bản thân.
Viết sách, càng là vì thiên hạ dân ý.
Nhưng hiện tại, Hứa Thanh Tiêu đã dần dần hiểu ra một số chuyện.
Hắn cảm thấy con đường Nho đạo của mình xuất hiện một chùm ánh sáng, là ánh sáng của Trần nho.
Nho giả chân chính.
Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ.
"Lão phu thay thiên hạ thương sinh bái tạ Hứa nho."
Trần Chính Nho nói như vậy.
Cũng vào lúc này.
Bên ngoài, một giọng nói vang lên.
"Trần đại nhân, bệ hạ có chỉ, mời ngài vào cung một chuyến."
Nghe thấy giọng nói vừa cất lên, Hứa Thanh Tiêu bất giác nhìn về hướng Trần Chính Nho.
Trần Chính Nho có chút tò mò, nhưng cũng không chần chờ, trực tiếp đứng dậy bước đi.
Có điều trước khi đi, Trần Chính Nho nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Thủ Nhân, có bất cứ tin tức gì, cứ tới Lại bộ tìm ta."
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Trần Chính Nho rời đi.
Mà lúc này.
Dị tộc.
Ti Long quốc.
Ti Long vương cung.
Ti Long quân vương ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, hai bên là sứ giả của mười một tộc đang ngồi.
Mà trước mặt đám người này là thánh chỉ của Nữ đế Đại Ngụy.
"Hừ!"
Sau khi đọc xong thánh chỉ, Ty Long vương hừ lạnh một cái.
"Nữ đế Đại Ngụy thật là tự tin, vẫn dám bắt chúng ta viết chiếu nhận tội!"
"Nàng ta vẫn còn tưởng Đại Ngụy hiện giờ là Đại Ngụy trước kia chứ?"
Vương của tộc Ty Long mở miệng nói ra những lời tràn đầy sự khinh thường, bất kính với Nữ đế Đại Ngụy.
"Buồn cười vô cùng, Đại Ngụy đã không còn là Đại Ngụy trước kia từ lâu rồi, từ sau khi Bắc phạt, quốc vận Đại Ngụy không đủ hai thành, chúng ta tuy là nước phụ thuộc Đại Ngụy, nhưng chúng ta phụ thuộc thái tổ Đại Ngụy."
"Chứ không phải con nhóc này."
Có sứ giả dị tộc mở miệng, đó là Đồ Đăng tộc, ngôn ngữ lạnh lùng.
"Nói không sai, một nữ nhân làm hoàng đế, thật đáng chê cười, ở quốc gia chúng ta, nữ nhân chỉ để sinh con, Đại Ngụy thật sự làm trò đùa cho thiên hạ, đã không còn cái uy của thượng quốc."
"Ừ, từ khi chúng ta liên danh vạch tội Hứa Thanh Tiêu, vương triều Đại Ngụy kéo dài đúng mười lăm ngày mới dám đưa ra câu trả lời, cũng đủ để chứng minh vương triều Đại Ngụy không ổn."
"Nếu không phải bọn họ còn có võ giả nhất phẩm, chúng ta đã sớm thoát ly quốc gia này rồi."
"Đúng vậy, nếu không phải bọn họ còn có võ giả nhất phẩm, chúng ta còn cần chờ tới bây giờ?"
Từng giọng nói vang lên, hiển nhiên bọn họ vốn không hề phục tùng vương triều Đại Ngụ.
Hơn nữa còn xem thường vương triều Đại Ngụy.
"Được rồi."
"Chư vị, giờ không phải lúc bàn luận việc này, nên bàn cách đáp trả thánh chỉ của con nhóc kia thế nào đi.”
Có người mở miệng nói đám người không cần tiếp tục thảo luận chủ đề này, quay trở về chủ đề chính đi.
Lời vừa nói ra, vương của nhất tộc Ti Long mở miệng.
"Lời đáp trả của Đại Ngụy cũng nằm trong khả năng phán đoán của chúng ta, nếu bọn họ đáp lại mạnh mẽ đến thế, vậy thì chúng ta có thể thực hiện bước kế tiếp."