Chương 727: Trận Chiến Đầu Tiên! Diệt Năm Vạn Địch! Giết Đến Tự Tin! Phàn Quốc Đầu Hàng! (2)
“Ba trăm ba mươi ba lượng hả, trời ơi, ta có thể cưới được hai bà vợ luôn đó chứ.”
“Hừ, một đám ngu xuẩn, chỉ có con nít mới chọn lựa thôi, ta muốn tất, giết địch thăng quan cưới vợ, không thể tất cả đều muốn à?”
“Ha ha ha, lời này của ngươi đúng là quá chí lý.”
Đám người nghị luận ầm ĩ, hoàn toàn không e ngại chút nào, đây là biểu hiện của sĩ khí đã tăng lên.
Có trọng thưởng tất sẽ có dũng phu.
Hứa Thanh Tiêu không có tuyên ngôn gì trước khi chiến đấu cả, cũng không chuẩn bị sẵn gì, hắn dùng dân oán để điều động sĩ khí, từ đó để cho đám tướng sĩ bản thân đã mang sẵn lửa giận trong lòng này ra sân.
Lại dùng bạc để trải đường, tất cả như nước chảy thành sông.
Cứ như vậy, cuối cùng, toàn bộ ba mươi vạn đại quân cũng được thông báo xong hết.
Tất cả mọi người ai nấy đều tràn đầy chờ mong và nhiệt huyết, chờ đợi giờ tý đến.
Thời gian dần trôi. Cuối cùng, đã đến giờ tý.
Ba mươi vạn đại quân do Tín Vũ hầu dẫn dắt đã phân ra làm ba đội, lần lượt theo ba cửa thành hướng Đông Nam Bắc âm thầm tiến lên.
Hai trăm dặm.
Cho dù có tăng tốc tiến lên trong đêm như thế nào thì cũng phải cần đến một canh giờ mới có thể chạy tới nơi.
Giờ khắc này.
Ba mươi vạn đại quân đã cố hết sức để giữ yên lặng.
Âm thanh của kỵ binh khó mà che lấp được cho nên kỵ binh đi ở phía sau, không dẫn đầu công kích.
Một trăm năm mươi dặm.
Một trăm dặm.
Năm mươi dặm.
Khoảng cách đang không ngừng được giảm bớt, có nhóm trinh sát gồm năm trăm người vẫn luôn đi phía trước đội ngũ hai mươi dặm, phụ trách dò xét tình hình đường đi.
Ba mươi dặm.
Hai mươi dặm.
Chỉ còn cách điểm đến hai mươi dặm cuối cùng.
Nhưng điều đáng tiếc chính là muốn giấu diếm là chuyện không thể nào.
Vù! Vù! Vù!
Phanh! Phanh! Phanh!
Bên trên bầu trời, từng chùm pháo hoa nổ tung tóe, đây là tín hiệu cầu cứu của Phàn quốc, có thám tử đã phát hiện ra tin hành tung quân địch, lập tức cảnh cáo đến toàn bộ người bên trong Phàn quốc.
Việc âm thầm di chuyển đã bại lộ, Tín Vũ hầu cũng chẳng bối rối chút nào. Trên thực tế thì theo hắn đoán chắc bọn họ sẽ bị phát hiện lúc cách thành năm mươi dặm.
Bây giờ khoảng cách với ngoại thành Phàn quốc là hai mươi dặm, đã vượt khỏi dự đoán của hắn.
“Toàn quân xông lên!”
“Giết!”
Giờ khắc này, Tín Vũ hầu rút thanh kiếm ra, hắn khống chế con ngựa có dòng máu yêu thú, miệng phát ra tiếng hét kinh thiên.
Đây là một võ giả tứ phẩm, là một vị vương giả võ đạo, giọng của hắn vang vọng khắp mười dặm.
Giờ khắc này, ba mươi vạn đại quân cùng nhau nghe được khẩu hiệu của Tín Vũ hầu.
Bọn họ không còn âm thầm bước đi nữa mà ào ào rút đao dài ra, đánh về phía trước.
Có lẽ bởi vì sự khó chịu và uất ức trong lòng, cũng có lẽ bởi vì phần thưởng lớn nên sẽ có người dũng mãnh, nhưng bất luận là nguyên nhân gì thì ba mươi vạn đại quân như điên như cuồng mà lao tới, giết về hướng chủ thành.
Dưới ánh trăng, ánh đao kiếm sắc bén.
Chủ thành Phàn quốc.
Trong vương cung.
Chủ quân Phàn quốc đang kiểm kê các thứ được chi viện cho lần này, cả người ông ta như đang rơi vào mộng đẹp.
Mơ đến một ngày kia Phàn quốc có thể bước lên vị trí mười nước đứng đầu.
Nhưng vào lúc này, một loạt tiếng bước chân gấp rút chạy tới.
“Không! Không! Không xong!”
“Vương thượng, không xong.”
“Quân Đại Ngụy, đánh đến rồi.”
Thái giám hấp tấp chạy tới, lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
“Cái gì?”
“Quân Đại Ngụy giết tới?”
“Chuyện này không thể nào.”
Quốc vương Phàn quốc đứng dậy, trong mắt ông ta chứa đầy vẻ không thể tin.
Ba mươi vạn đại quân chỉ vừa mới đi đến sơn mạch Đại Thu, theo lẽ thường mà nói thì chỉ sợ hôm nay họ vẫn chưa hạ trại xong.
Tất cả các công tác chuẩn bị đều chưa làm xong, sao đã giết tới rồi?
Đây chắc chắn là chuyện không thể nào.
Chẳng lẽ bọn họ không muốn chuẩn bị hay sao?
Chẳng lẽ bọn họ không sợ sẽ bị bại trận hay sao?
Chuyện công thành này, bản thân nó vốn đã rất khó, nếu như không làm tốt công tác hậu cần thì đánh sao được?
Hơn nữa, không phải Đại Ngụy luôn tự xưng là một đất nước nhân nghĩa hay sao? Không phải là bậc thầy đạo đức hay sao?
Vậy sao đánh đến chỗ mình thì lại chẳng còn chút nhân nghĩa đạo đức nào rồi?
Quốc vương Phàn quốc thật sự có hơi ngẩn ra, ông ta không biết phải nói gì nữa.
Qua nửa khắc đồng hồ, cuống cùng ông ta cũng lấy lại được tinh thần.
“Nhanh!”
“Nhanh!”
“Đi truyền tin cho Tể tướng nhanh lên.”
“Mau đi thông báo tập kết tất cả tinh binh Phàn quốc, chống lại giặc ngoại xâm.”
Quốc vương Phàn quốc lên tiếng, ông ta biết chuyện này không thể nào chậm trễ được nữa, nhất định phải nhanh chóng đề ra kế sách đối phó.
Thái giám nghe xong câu này thì quay người rời đi ngay lập tức, chẳng qua vào lúc này, quân vương Phàn quốc lại lên tiếng một lần nữa.
“Trước hết cứ để cho những tướng sĩ dị tộc nước khác kia ra giết trước đi.”
Ông ta nhắc nhở một câu.
Mà sau khi thái giám nghe xong câu nói kia thì liền đi thẳng ra ngoài.
Sau nửa khắc đồng hồ.
Thừa tướng Phàn quốc cơ hồ như là vội vội vàng vàng chạy tới, giày ông ta cũng không thèm mang, có thể thấy được tâm trạng ông ta lúc này đã gấp như lửa đốt, một vài văn thần võ tướng bao gồm cả sứ thần các nước cũng nhanh chóng đi đến hoàng cung.
Tất cả mọi người đều không nghĩ đến, cũng chưa bao giờ nghĩ là Đại Ngụy thế mà sẽ tập kích vào lúc này.
Chuyện này đúng thật là... không thể tưởng tượng nổi.
“Vương thượng, nhanh chóng chỉnh đốn ba quân chống giặc ngoại xâm, lần này Đại Ngụy đã mang tâm trạng quyết tâm muốn chết nên mới tập kích nước ta vào ban đêm.”
“Hành động như vậy quá không nhân đạo, nếu như có thể thủ vững trận này thì trận chiến này, Phàn quốc chúng ta xem như thắng một nửa.”
“Nếu không, nếu như không thủ vững được, lần này Phàn quốc sẽ tiêu đời.”
Tể tướng Phàn quốc mở miệng, ông ta chỉ dùng một câu nói đã chỉ rõ ra trọng điểm.
Đối phương tập kích vào ban đêm thật sự là rất không nhân đạo, hoàn toàn có thể công kích Đại Ngụy bằng ngôn luận, thắng được càng nhiều sự ủng hộ của các nước.
Nhưng nếu như không giữ vững được, có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, lịch sử là do người thắng viết ra.
“Lợi Ngõa, bây giờ ta giao tướng phù cho ngươi, điều động đại quân ra khỏi thành ngăn địch.”
Quốc vương Phàn quốc thật sự có hơi luống cuống, ông ta nhanh chóng giao binh phù ra để Tể tướng đi điều binh.
Trên thực tế không phải ông ta luống cuống mà là tất cả mọi người ai cũng không ngờ Đại Ngụy lại đột nhiên ra tay như vậy.
Đúng là tàn nhẫn dứt khoát.
Ầm!
Vào lúc này, một tiếng ầm lớn vang lên.
Là máy bắn đá.
Đá lửa bị bắn rơi vào trong chủ thành.