Chương 726: Trận Chiến Đầu Tiên! Diệt Năm Vạn Địch! Giết Đến Tự Tin! Phàn Quốc Đầu Hàng! (1)
Tín Vũ hầu lên tiếng, hắn nói liên tiếp mấy chữ giết, nói đến nỗi làm cho các tướng lĩnh phải nuốt một ngụm nước bọt.
Đại Ngụy mang tiếng là thượng quốc, lại còn có Văn cung, là chính thống của người đọc sách trong thiên hạ, đối ngoại thì nhân nghĩa đạo đức, cho dù là hành binh tác chiến nhưng vẫn nói lý lẽ.
Nói thẳng ra một chút thì có nhiều chỗ cần kiêng dè, chỉ giết những người tham gia quân ngũ, còn có hoàng thất nhất mạch, những bách tính còn lại vốn không thể giết, còn về phần loại hành vi như đánh cướp này, bình thường cũng không được cho phép.
Cho nên đám người có hơi bận tâm, chỉ sợ lỡ như thật sự làm chuyện này rồi, quay đầu lại sẽ bị những người đọc sách kia vạch tội, vậy thì phiền rồi.
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Chỉ là nên trả lời thì vẫn phải trả lời, đây là quân lệnh, không thể chất vấn.
Nhưng sau khi nhận lệnh xong thì có người không nhịn được nhíu mày nhìn về phía Tín Vũ hầu.
“Hầu gia làm như vậy có thể nào sẽ gây ra phiền phức hay không?”
Có tướng lĩnh lên tiếng nói ra sự lo lắng trong lòng mọi người.
Mà Tín Vũ hầu thì mang vẻ mặt lạnh lùng nói:
“Có gì phiền phức?”
“Đây là mệnh lệnh của triều đình, là mệnh lệnh của Hứa Thủ Nhân Hứa đại nhân, bây giờ ngài ấy chính là Giám Quốc thiếu khanh.”
“Trận chiến này ngài ấy chính là chỉ huy sứ, chúng ta chỉ nghe theo quân lệnh mà thôi.”
“Hơn nữa, hành động như vậy bản hầu cũng không thấy có gì sai, đám dị tộc phiên bang này cũng đang nhìn chằm chằm vào Đại Ngụy chúng ta đấy.”
“Chúng ta đâu phải chưa từng cho bọn họ cơ hội đâu, hai mươi mốt ngày, chúng ta đã bị bách tính trong thiên hạ mắng chửi hai mươi mốt ngày, cũng để cho bọn họ thời gian hai mươi mốt ngày.”
“Bọn họ lại cực kỳ không biết quý trọng, chẳng lẽ thật sự cho là Đại Ngụy sẽ đồng ý với bọn họ?”
Tín Vũ hầu nói một phen làm cho đám người nhịn không được nhớ lại hoàn cảnh hai mươi một ngày kia, tướng lĩnh Đại Ngụy bị chửi đến máu chó đầy đầu.
Cơn tức này bọn họ vẫn giấu trong bụng, ngày nào cũng nổ ầm ầm như sấm, bây giờ bị nhắc lại làm cho trong lòng mọi người đúng là lại nổi lửa lên rồi.
Đúng vậy, Đại Ngụy đã cho bọn họ hai mươi mốt ngày, Hứa Thanh Tiêu viết liền ba đạo thánh chỉ, yêu cầu đối phương chủ động viết chiếu thỉnh tội để tạ lỗi.
Nhưng thái độ của đối phương là gì đây?
Vốn là mặc xác vương triều Đại Ngụy, nước nào cũng ghê gớm lắm, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ mới là chủ quốc.
“Hầu gia nói đúng lắm, là thuộc hạ nghĩ sai.”
“Hầu gia nói không sai, đám chó má kia, đêm nay phải giết cho sảng khoái mới được.”
“Thân là nước phụ thuộc vậy mà lại nhiều lần xâm phạm Đại Ngụy ta, đúng là đáng chết.”
“Hứa đại nhân đúng là dũng khí sôi trào, trước đó ta đã nghe nói thật sự là trong máu Hứa đại nhân đang chảy dòng máu binh gia, lúc đầu ta còn không tin nhưng bây giờ xem ra Hứa đại nhân chính là người trời sinh để làm tướng.”
“Làm người có khí phách, một thư sinh lại dám lựa chọn làm như vậy, nói không chừng sau này Hứa đại nhân có thể trở thành binh thánh đấy.”
Các tướng nghị luận ầm ĩ, tán thưởng Hứa Thanh Tiêu đúng là quả quyết và quá tài hoa.
“Muốn nịnh nọt thì chờ đến khi hồi triều rồi lại nói.”
“Ta thấy Thủ Nhân huynh đệ không chỉ có thủ đoạn quả quyết thôi đâu mà mưu trí của hắn cũng là số một thiên hạ.”
“Được rồi, lập tức truyền lệnh xuống dưới đi, giờ tý vừa đến là trực tiếp hành động.”
”Đúng rồi, phái mười khinh binh đi chung quanh do thám, phát hiện ra liền giết.”
Nghe thấy đám người ở đây khen ngợi Hứa Thanh Tiêu, vẻ mặt Tín Vũ hầu cũng sáng lên, chẳng qua trước mắt không phải là thời điểm để khen ngợi, sắp đánh đến nơi rồi.
“Mạt tướng tuân lệnh.”
Mấy trăm vị tướng sĩ cùng nhau hô lên sau đó đi khỏi đại doanh.
Lúc này.
Trời tối đen gió thổi lớn.
Sơn mạch Đại Thu, mấy trăm bóng người âm thầm đi từ đại doanh ra.
Không đến nửa canh giờ đã có mấy bóng người ngã xuống, lặng lẽ bị giết chết.
Mà trong binh doanh.
Lúc quân lệnh truyền đạt xuống thì các binh sĩ cảm thấy rất kinh ngạc.
Chẳng qua bọn họ cũng không lộ ra điều gì mà còn cố gắng tiêu hóa tin tức làm cho người ta rung động kia.
Qua một hồi lâu, lúc này đại quân mới lấy lại được tinh thần.
Bọn họ muốn lên tiếng nhưng lại trong thấy Bách phu trưởng làm ký hiệu câm miệng.
“Đừng rêu rao, nhớ cho kỹ, trận chiến này là trận đầu tiên của Đại Ngụy, chuyện này có liên hệ đến sự vinh quang của Đại Ngụy, phàm là người chết trận sẽ được trợ cấp gấp ba lần, cùng với được hưởng vàng bạc châu báu của Phàn quốc.”
“Các huynh đệ, đừng trách lão tử nói chuyện khó nghe, các ngươi đến vợ còn chưa tìm được, nói đến cùng là vì sao đây? Còn không phải là vì không có tiền à?”
“Sau khi trận chiến này qua đi, có thêm dũng khí giết địch lập công, không có dũng khí thì cố gắng sống sót, chờ sau khi vào thành, toàn bộ vàng bạc châu báu Phàn quốc muốn cướp bao nhiêu thì cướp bấy nhiêu.”
“Ta đã tính sơ rồi, một người ít nhất có thể được chia đến mấy trăm lượng, thậm chí có thể còn hơn một ngàn lượng.”
“Có số tiền kia rồi các ngươi còn rầu gì nữa? Hơn nữa trong Phàn quốc này có bao nhiêu cô gái đẹp? Phong tình dị tộc, mang về làm thiếp cũng không lỗ mà.”
“Tự các người ngẫm lại đi!”
Bách phu trưởng nhỏ giọng nói vậy.
Sau khi nói xong, mấy trăm người lập tức lộ ra vẻ mặt chấn động không gì sánh nổi, so với chuyện vừa rồi mới nghe được còn rung động hơn.
“Mấy trăm lượng?”
“Một ngàn lượng? Đại nhân, ngài không gạt bọn ta đó chứ?”
“Ta nhập ngũ một năm cũng chỉ có mười hai lượng, nếu thắng trận chiến này thì có thể được mấy trăm lượng à?”
Đám người kinh ngạc, thật sự bị số bạc kia làm cho rung động.
Mấy trăm lượng là khái niệm gì chứ? Chính là bổng lộc mấy chục năm của bọn họ đó.
Có số tiền kia, bọn họ còn sợ không tìm được vợ hay sao?
Còn những lời mà bách phu trưởng nói kia, tìm mấy cô nương dị tộc về làm thiếp, chuyện này có sức hấp dẫn rất lớn đối với bọn họ.
“Lão tử gạt các ngươi làm gì?”
“Đây là mệnh lệnh của triều đình, nhưng nhất định phải thắng lợi, thắng rồi thì tất cả của Phàn quốc đều khao thưởng ba quân, tự các ngươi nghĩ xem, cả Phàn quốc chẳng lẽ không thể có nổi một vạn vạn lượng bạc hay sao?”
“Chúng ta có bao nhiêu người? Ba vạn người, chia theo đầu người thì một người sẽ được ba trăm ba mươi ba lượng bạc.”
“Hơn nữa lời này là do Hứa đại nhân nói, các ngươi tin hay không?”
Bách phu trưởng nói vậy, đám người nghe thấy lời này là do Hứa đại nhân nói thì trong lúc nhất thời, ai nấy đều trở nên hưng phấn.
“Nếu như là lời Hứa đại nhân nói thì ta sẽ tin.”
“Ta cũng tin, mẫu thân ta nói Hứa đại nhân là một vị quan tốt, xưa nay không nói dối bao giờ, đi theo Hứa đại nhân sẽ có thịt ăn.”