Chương 731: Trận Chiến Đầu Tiên! Diệt Năm Vạn Địch! Giết Đến Tự Tin! Phàn Quốc Đầu Hàng! (6)
Sau khi hạ xong tất cả các mệnh lệnh, Tín Vũ hầu lại nhìn lướt qua quốc quân Phàn quốc, sau đó dẫn đầu hai mươi vạn đại quân đi về phía vương cung Phàn quốc.
Các Đại Hoang quân còn lại bắt đầu tuần tra tra xét, hoặc là nghỉ ngơi để lấy lại sức, hoặc là đi tìm người sống sót.
Trận chiến này, còn chưa kết thúc.
Không ai dám cam đoan chút nữa có phải lại đánh nhau hay không.
Cho nên đám người phải nâng cao cảnh giác, cho đến khi Tín Vũ hầu hoàn toàn khống chế được toàn bộ cục diện.
Nếu không, không ai dám có những hành động thiếu suy nghĩ.
Vương cung Phàn quốc.
Tín Vũ hầu trực tiếp đi vào, sau đó ngồi trên vương tọa ngay trước mặt quốc quân, tư thái phách lối hoành hành bá đạo.
Quốc quân Phàn quốc giận mà không dám nói gì, thậm chỉ còn phải ngẩng đầu lên, nụ cười đầy mặt.
Mà văn võ bách quan của Phàn quốc cũng cùng nhau đứng trước vương tọa, dù trong lòng không vui nhưng lại không dám nói câu nào.
“Tín Vũ hầu, việc này hoàn toàn là do các nước dị tộc xui khiến cô vương làm.”
“Mong ngài minh giám, nhất định phải giải thích rõ với triều đình.”
“Nếu như Tín Vũ hầu giúp đỡ cô vương làm chuyện này, cô vương nhất định sẽ không bạc đãi Tín Vũ hầu ngài.”
Quốc quân Phàn quốc có vẻ hơi nịnh nọt.
Sau một khắc, từng món trân bảo xuất hiện trước mắt hắn ta, chúng được đám thái giám đưa lên.
Mỗi một món đều là bảo vật giá trị liên thành.
Nhưng Tín Vũ hầu chỉ nhìn thoáng qua, trong mắt chẳng có bất kỳ hứng thú nào.
Nhận ra được ánh mắt bình tĩnh của Tín Vũ hầu, quốc quân Phàn quốc cũng không nhiều lời mà phẩy tay, trong nháy mắt lại có mười mấy mỹ nữ dị tộc xuất hiện, họ mặc đồ xuyên thấu, cơ hồ chỉ cần nhìn sơ thôi là có thể nhìn thấy tất cả.
“Tín Vũ hầu, đây đều là những mỹ nữ tuyệt sắc mà cô vương nuôi, ai nấy đều còn là xử nữ, nếu như ngài không chê thì hoàn toàn có thể đến hành cung vui vui vẻ vẻ.”
Quốc quân Phàn quốc cười nịnh nọt nói.
Nhưng Tín Vũ hầu vẫn chẳng có chút biến hóa nào, chỉ nói lại một câu vô cùng đơn giản là không cân đâu, sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lúc nhất thời, đại điện an tĩnh hơn rất nhiều.
Ước chừng sau nửa canh giờ.
Cuối cùng cũng có âm thanh vang lên.
“Báo! Hầu gia! Lần công thành này quân ta thương vong năm vạn người, hơn hai mươi bảy ngàn người trọng thương, hơn ba ngàn người sắp chết, hai vạn người chiến tử.”
Theo âm thanh báo cáo này vang lên.
Trên dưới vương cung Phàn quốc hoàn toàn tĩnh mịch.
Tín Vũ hầu cũng không nổi trận lôi đình mà chỉ lấy giấy bút ra viết tình báo.
“Ngàn dặm cấp báo!”
“Đã xông vào kinh thành!!”
“Mong Hứa đại nhân định đoạt!”
Tín Vũ hầu mở miệng.
Người chết trong chiến tranh, đây là chuyện rất bình thường.
Thế cục trước mắt vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
Có nhận đầu hàng hay không.
Vẫn chưa chắc chắn.
Tất cả đều do Hứa Thanh Tiêu định đoạt.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu đồng ý tiếp nhận vậy thì tiếp nhận.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu không muốn tiếp nhận, vậy thì hắn ta cũng sẽ không nhận đầu hàng.
Chẳng qua thông thường mà nói thì nên tiếp nhận đầu hàng, thế sẽ có lợi cho chiến cuộc.
Chỉ là cuối cùng nên làm như thế nào vẫn nên để Hứa Thanh Tiêu quyết định.
Giờ mão năm khắc.
Cung đình Đại Ngụy, bên trong Văn Hoa điện.
Giọng của An Quốc công bỗng vang lên.
Ông nhìn Hứa Thanh Tiêu với vẻ không thể tin được nói:
“Thủ Nhân, ngươi muốn tập kích Phàn quốc à?”
An Quốc công suy nghĩ mấy canh giờ, từ đầu đến cuối ông vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ Hứa Thanh Tiêu đã vận chuyển lương thảo đi lúc nào.
Càng nghĩ, cuối cùng ông cũng đoán được ý của Hứa Thanh Tiêu.
Cho nên mới không nhịn được mà lên tiếng.
Giọng nói này vang lên, sắc mặt của văn võ cả triều đều thay đổi.
“Thủ Nhân, ngươi quá mạo hiểm rồi.”
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Thanh Tiêu, An Quốc công không nhịn được lắc đầu thở dài.
Nhưng vào lúc này.
Một âm thanh vô cùng gấp rút vang lên.
“Tin chiến thắng!”
“Tin chiến thắng!”
“Tin báo đại thắng! Tín Vũ hầu diệt năm vạn địch! Phàn quốc đầu hàng!”
Theo giọng báo vang lên.
trong điện hoàn toàn tĩnh mịch.
Nhất là An Quốc công, ông ta đứng sững sờ ngay tại chỗ.
Ông vừa mới bảo Hứa Thanh Tiêu quá mạo hiểm.
Nhưng không ngờ đến tin chiến thắng lại truyền về.
Phàn quốc đầu hàng?
Sau cú vả mặt này lại đến nhanh như vậy chứ?
Mấy chục quan võ vừa rồi còn ở đây cãi nhau chuyện cần phải tốn thời gian bao lâu thì đánh hạ được Phàn quốc.
Võ quan cho rằng nhân lúc còn nóng thì đánh luôn, trong ba ngày là hạ được Phàn quốc.
Còn văn quan thì cho rằng chiến thủ thành cực kì khó đánh, hơn nữa đám người dị tộc cũng không ngốc, nếu như nhìn thấy Phàn quốc rơi vào thế khó thì tất nhiên sẽ đi viện trợ.
Cho nên đôi bên cãi nhau túi bụi.
Ý đại khái chính là một bên cho rằng cần đánh lâu dài, cần phải chuẩn bị tốt chuyện hậu cần, từ từ tác chiến.
Một bên lại cho rằng chỉ cần tấn công mạnh, nhờ vào sĩ khí mà nhanh chóng tiến công, giẫm nát Phàn quốc.
Điều làm bọn họ không ngờ tới chính là vào giờ mão năm khắc.
Tin chiến thắng lại truyền về.
Phàn quốc đầu hàng.
Mọi người kinh ngạc, chuyện đầu hàng này hình như có hơi nhanh rồi đúng không?
Làm rối loạn tất cả các mạch suy nghĩ và tiết tấu tác chiến của mọi người.
Tình báo quân cơ đưa đến tay Hứa Thanh Tiêu, bách quan lập tức vây quanh tranh nhau muốn xem một chút xem Tín Vũ hầu nói như thế nào.
Sao Phàn quốc lại đột nhiên đầu hàng.
Trong thư, Tín Vũ hầu kể sơ về quá trình chiến tranh, mang binh đánh trận, cũng không cần dựa vào điều này để làm tăng thêm chiến tích cho mình.
Nội dung trong thư chủ yếu viết về nguyên nhân vì sao Phàn quốc đầu hàng.
Một là quân chủ lực của Phàn quốc không xuất hiện, chỉ để các nước dị tộc bán mạng.
Hai là sĩ khí quân Đại Ngụy dâng cao, chiến không sợ giết, giết rất khí thế.
Thứ ba, quốc quân Phàn quốc muốn dùng tài nguyên mà dị tộc đưa đến để đổi lấy nghị hòa.
Đây là ba chuyện quan trọng mà Tín Vũ hầu nhắc đến, cần Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng quyết định.
Sau khi đưa tình báo quân cơ đưa cho nhóm người An quốc công, Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại.
Phàn quốc đầu hàng quá nhanh.
Đúng thật là đã làm rối loạn kế hoạch của hắn.
Bởi vì trước mắt, Đại Ngụy phải đối mặt với một lựa chọn.
Tiếp nhận đầu hàng.
Hay là không nhận đầu hàng.
Lựa chọn này có ảnh hưởng rất lớn.
Lúc đầu theo ý của Hứa Thanh Tiêu thì Phàn quốc sẽ tử chiến đến cùng, nhưng ba mươi vạn quân Đại Ngụy lại dùng máu tươi để trả một cái giá lớn, tất nhiên vì vậy mà cần giết gà dọa khỉ.
Lấy sát ngăn sát.
Nhưng bây giờ, Phàn quốc đã đầu hàng, trong lúc nhất thời lại làm cho hắn do dự.