Người Chơi Hung Mãnh

Chương 736: Từ Chối Nhận Hàng! Lừa Giết Mười Bảy Vạn Hàng Quân! Thiên Hạ Khiếp Sợ! (5)

Chương 736: Từ Chối Nhận Hàng! Lừa Giết Mười Bảy Vạn Hàng Quân! Thiên Hạ Khiếp Sợ! (5)

“Tín Vũ hầu, không được giết đâu, trận này là trận chiến đầu tiên, nếu như giết hàng, sau này các nước nhất định sẽ không đầu hàng, bọn họ sẽ tử chiến đến cùng.”
Quốc quân Phàn quốc lên tiếng, giọng ông ta run rẩy nói ra mối quan hệ lợi và hại trong đó.
Chỉ là sau khi ông ta mở miệng nói xong, giọng nói lạnh như băng của Tín Vũ hầu lại vang lên.
“Ngươi cảm thấy Đại Ngụy có sợ chiến không?”
Tín Vũ hầu mở miệng, câu trả lời lạnh lùng của hắn làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn.
Giờ khắc này.
Bọn họ đột nhiên nhận ra được một chuyện, đó chính là những năm gần đây, phán đoán của họ về Đại Ngụy đã xảy ra chút vấn đề.
Đúng vậy, từ sau khi Đại Ngụy bắc phạt thì quốc lực đã suy bại, nho đạo thịnh thế, lộ ra vẻ khách khách khí khí.
Nhưng vấn đề là đây chẳng qua chỉ là thời đại hòa bình của Đại Ngụy, Đại Ngụy thật sự chính là do đao kiếm và máu tươi tạo thành.
Vương triều, không phải là dựa vào nhân nghĩa đạo đức, cũng không phải dựa vào vàng bạc chồng lên mà là dựa vào từng cỗ thi thể chồng lên nhau mà thành. Những năm gần đây, bọn họ đã dần dần khinh thị Đại Ngụy.
Nhưng mà vào giờ khắc này, bọn họ bỗng nhiên chợt nhớ ra phong thái thật sự của Đại Ngụy.
Thượng quốc phía trên, vương triều Đại Ngụy là một vương triều chỉ kém chút nữa thôi là có thể thống nhất giang sơn, cho dù nó có suy bại hay xuống dốc thì cũng không phải là thứ mà loại nước nhỏ như bọn họ có thể chọc vào.
Máu tươi đã hòa vào nhau, tiếng la khóc cũng dần tan theo mây khói, tướng lĩnh các nước liên tục kêu rên, một bộ phận bị trọng thương thì lại cười ha ha chỉ về phía quốc quân Phàn quốc thoải mái nhục mạ.
“Quốc quân chó má, Ha ha ha ha ha, bây giờ ngươi còn muốn đầu hàng không?”
“Đầu hàng? Đại Ngụy sẽ cho phép ngươi đầu hàng sao? Giết! Giết hay lắm!”
“Chỉ tiếc là ta không được sinh ra ở Đại Ngụy, người tên Hứa Thủ Nhân này đúng thật là binh gia chân chính, ha ha ha ha, giết hàng quân, người đầu tiên từ trước đến nay, đáng tiếc! Đáng tiếc mà!”
Trong các tướng lĩnh của các nước cũng không thiếu những người dũng cảm thật sự, bọn họ không ngại tử vong, khi vào chiến trường, bọn họ đã sớm bỏ chuyện sinh tử sang một bên.
Bọn họ chỉ đang tức giận, giận quốc quân Phàn quốc vô liêm sỉ, nhưng bây giờ quốc quân Phàn quốc đã tự nhận lấy quả báo, bọn họ đúng là vui vẻ lắm, tiếng cười phát ra lại càng càn rỡ vô cùng.
Cũng có người thở dài tiếc rằng mình không sinh ra ở Đại Ngụy. Lần này Hứa Thanh Tiêu giết hàng quân, đối với thiên hạ mà nói thì chắc hắn sẽ bị mang tiếng xấu.
Nhưng đối với những tướng lĩnh này mà nói, chuyện Hứa Thanh Tiêu giết hàng quân đã thể hiện cái uy dũng mãnh, thể hiện được phong thái quân thần.
Chắc là sau trận chiến này, các tướng lĩnh Đại Ngụy sẽ lại càng thêm kính nể và sùng bái Hứa Thanh Tiêu.
Thân làm tướng, dũng khí là quan trọng nhất.
Đại cục thì ai cũng hiểu, nhưng trên đời này có mấy ai tham gia quân ngũ nhưng lại phải cố nén lửa giận của mình chỉ vì bảo toàn đại cục? Vì sao nói võ phu lỗ mãng, cũng chỉ vì suy nghĩ của bọn họ đơn giản và thắng tính, còn có dũng khí.
Không thích bày trò âm mưu quỷ kế.
Chiêu giết hàng quân này của Hứa Thanh Tiêu đúng thật là khiến bọn họ phục lăn.
Mà bên trên cửa thành.
Quốc quân Phàn quốc đang bất lực nằm trên đất, ông ta biết đại thế đã mất.
Mà nhóm văn võ bá quan cũng biết lần này đã chọc phải người không nên trêu chọc.
Bọn họ rất hối hận, vô cùng hối hận.
Tại sao lại phải đi đắc tội Đại Ngụy, tại sao lại phải trêu chọc Đại Ngụy chung với đám ngu xuẩn kia?
Trong cửa thành.
Muốn giết hết mười bảy vạn người cũng là một chuyện cực kỳ phiền phức, các tay xạ thủ cung tiễn đổi hết nhóm này đến nhóm khác, kéo đứt mấy trăm dây cung, hết bó tên này đến bó tên khác được đưa tới rồi lại bị dùng hết.
Cảnh tượng này quả thật là máu chảy thành sông.
Thi thể chồng chất như một ngọn núi nhỏ, mùi máu tươi xông lên mũi làm cho người ta buồn nôn, có người khó chịu đến nổi sắc mặt trắng bệch sang một bên nôn mửa, đi qua một bên thay người.
Nhưng cũng có người mắt đã chảy máu, đã kéo hỏng ba cây cung, ngón tay cũng đã tạo thành một mảng máu thịt be bét nhưng hắn vẫn điên cuồng bắn giết như thường. Vị huynh trưởng đã cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau cũng đã chết trong trận chiến này, bị kẻ địch dùng lửa thiêu sống.
Thi thể cực kỳ thê thảm, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất nhưng vẫn cứ cố gọi tên hắn, nói bản thân đau khổ quá, cuối cùng đã bị chiến hữu dùng một đao kết liễu, tránh cho hắn lại phải chịu thêm nỗi khổ da thịt.
Đối với hắn mà nói, đây chính là hận thù ngút trời. Hắn đã khóc hai canh giờ, giọng cũng khàn luôn, khóc đến không còn nước mắt.
Bây giờ hắn muốn giết, giết hết toàn bộ những người này, giết sạch hết.
Cung tiễn bắn giết, một người nối tiếp một người, hận thù vô tận.
Chiến tranh tàn khốc như vậy đấy.
Các tướng sĩ không ai đúng ai sai, nhưng cũng không có ai vô tội, chiến đấu vì nước nhà, chiến đấu vì dân, chiến đấu vì bản thân.
Sau một canh giờ.
Tròn một canh giờ, mùi máu kinh khủng tràn ngập khắp cả chủ thành, cho dù là người ở tận vùng biên chủ thành cũng có thể nghe được mùi máu tươi khiến cho người ta buồn nôn này.
Mười bảy vạn người, bị tàn sát sạch sẽ.
Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, sấm vang chớp giật. Giết mười bảy vạn hàng quân, đây đúng là một chuyện khủng bố.
Cho dù là Tín Vũ hầu thì cũng có chút cảm giác gì đó không thể hiểu được.
Ầm ầm.
Sấm sét vạch phá bầu trời, mưa rào xối xả rửa sạch máu trên mặt đất, muốn rửa sạch đi địa ngục trần gian.
Ba bốn ngàn người cùng nhau bị bắt, có nam có nữ, có già có trẻ, đây đều là gia quyết của văn võ bách quan, còn có các hoàng thân quốc thích trong tộc và các phi tử trong hậu cung.
“Trừ những người phụ nữ từ hai mươi lăm tuổi trở xuống, còn lại chết hết!”
Tín Vũ hầu ra lệnh một tiếng.
Trong chốc lát, từng cái đầu lại rơi xuống đất.
Những tiếng kêu la thảm thiết hòa trộn với nhau, có một vài người phụ nữ dị tộc bị dọa sợ đến ngất đi, một vài người đàn ông yếu đuối lại còn tè cả ra quần.
Đáng tiếc, đại đao lại rơi xuống một lần nữa.
Mỗi lần rơi xuống đều có mấy trăm cái đầu người rớt theo.
Mà những cô gái từ hai mươi lăm tuổi trở xuống trốn khỏi một trận tử kiếp nhưng lại không chạy khỏi sinh kiếp, vận mệnh tương lai của họ chính là sẽ bị đưa vào những nơi như Giáo Ti phường, bị bán làm nô, đời đời kiếp kiếp phải làm kỹ nữ.
Nếu như may mắn thì sau ba đời sẽ gặp chuyện vui lớn, có lẽ có thể sẽ được đặc xá, nhưng trước ba đời thì đừng nằm mơ.
Không có gì là công bằng hay không công bằng.
Bởi vì nếu như hôm nay nơi bị công phá biên giới là Đại Ngụy, vậy thì cảnh tượng chỉ sợ sẽ càng thê thảm hơn so với hiện tại.
Mưa rào xối xả.
Tín Vũ hầu mặc cho chiến bào của mình bị mưa xối cho ướt nhẹp, hắn lẳng lặng đứng nhìn tất cả.
Vẫn chờ đến nửa canh giờ.
Sau khi văn võ bách quan Phàn quốc đều đã bị chém đầu, Tín Vũ hầu rút trường đao ra.
Đi đến trước mặt quốc quân Phàn quốc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất