Người Chơi Hung Mãnh

Chương 748: Trấn Áp Văn Cung! Người Đọc Sách Luống Cuống, Trần Chính Nho, Lòng Muốn Giết Nho! (5)

Chương 748: Trấn Áp Văn Cung! Người Đọc Sách Luống Cuống, Trần Chính Nho, Lòng Muốn Giết Nho! (5)

Nhưng đúng vào lúc này, từng tiếng bước chân lại vang lên lần nữa.
Có vô số dân chúng từ bốn phương tám hướng đi về phía ngoài cung đình Đại Ngụy.
Ánh mắt dân chúng ta nấy cũng đều lạnh buốt, trong mắt bọn họ mang theo lửa giận, giống như là đang cực kỳ phẫn nộ.
Khi nhìn thấy dân chúng vọt tới từ nhiều hướng, đám người đọc sách bên ngoài hoàng cung cảm thấy kích động hẳn lên, bọn họ hưng phấn.
“Các vị!”
“Nhìn kìa! Nhìn kìa! Dân chúng đang đến ủng hộ chúng ta đấy.”
“Bách tính là chỗ dựa vững chải nhất của chúng ta, bọn họ tới rồi, bọn họ nhìn thấy chúng ta bị ức hiếp rồi, bây giờ đang đến để giúp đỡ chúng ta.”
“Chiến đấu vì bách tính, ta có chết cũng không đáng tiếc.”
“Ô ô ô, không hiểu sao ta lại khóc rồi, nhìn thấy cảnh này, cái gì cũng đáng giá, cái gì cũng đáng giá.”
“Đời này không còn gì hối tiếc, đời này không còn gì hối tiếc nữa.
“Chư vị bách tính, các vị đừng qua đây, trận chiến này để tự bọn ta chiến đấu, các vị chỉ cần đứng ở một bên nhìn tận mắt là được rồi, xem bọn hắn ức hiếp bọn ta như thế nào, công bằng ở tại lòng người.”
“Các vị đừng qua đây, bọn hắn không dám đả thương chúng ta nhưng các người thì khác, bọn hắn sẽ ức hiếp các người.”
“Hứa Thanh Tiêu! Hứa Thanh Tiêu! Ngươi xem nè, ngươi ra đây mà xem nè, đây chính là dân ý của ngươi đó sao? Ha ha ha, đôi mắt của bách tính sáng như đuốc, ngươi dùng cách này để lừa gạt bọn họ, bây giờ chắc ngươi đã lãnh nhận hậu quả rồi chứ nhỉ?”
Giờ khắc này, có vô số âm thanh vang lên.
Đám nho sinh này cứ tưởng những người dân này đến là để giúp đỡ cho bọn họ.
Bọn họ kích động, bọn họ cảm động, cảm xúc của bọn họ càng kiêu ngạo hơn, càng thêm cảm thấy đáng giá hơn, có nhiều nho sinh còn khóc lóc bảo dân chúng đừng đến gần, sợ bọn họ sẽ bị thương.
Vô cùng già mồm, cực kỳ làm ra vẻ.
Cảnh tượng này làm cho dân chúng có hơi sửng sốt.
Bọn họ không biết có phải đầu óc của đám người đọc sách này bị điên rồi hay không? Sao ai nấy đều khóc dữ dội như vậy làm gì? Còn cái gì mà ức hiếp với không ức hiếp?
Dân chúng hơi ngơ ngác.
Còn đám nho sinh thì lại trăm miệng một lời nói thêm lần nữa:
“Quốc tặc Hứa Thanh Tiêu! Ngươi mở to mắt ra mà nhìn nè! Bách tính đã tỉnh ngộ rồi! Ngươi sẽ chết không được yên thân! Bọn ta sẽ tử chiến với ngươi đến cùng.”
“Trận chiến này! Vì chúng sinh trong thiên hạ, vì bách tính Đại Ngụy, vì dân chúng ở kinh đô, đến đây đi! Giết đi!”
“Ngươi giết được thể xác ta, ta sẽ diệt tâm hồn ngươi!”
Nhóm nho sinh này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ảo tưởng.
Giọng nói như sấm vang lên, khí thế ngất trời.
Nhưng đột nhiên, có một giọng nói như sấm vang lên từ trong dám dân chúng.
“Ta giết bà nội ngươi chứ giết.”
“Chiến đấu vì bách tính con mẹ ngươi.”
“Đám thư sinh này đọc sách nhiều đến mức hư não rồi, các vị, bây giờ có lên nữa không? Hay chờ tới lúc Đại Ngụy mất rồi lại lên?”
“Lên chứ! Đánh cho đến chết, đánh chết hết đám thư sinh bán nước này, đánh chết càng tốt.”
Những âm thanh sục sôi vang lên như là ngòi nổ bị đốt cháy, trong nháy mắt liền bùng nổ.
Vào thời khắc này, tất cả bách tính chạy đến trước mặt đám nho sinh kia, bọn họ như mãnh thú như nước lũ xông lên từ bốn phương tám hướng.
Giờ khắc này, đám nho sinh trước mắt cũng trợn tròn mắt, không phải đến để giúp bọn họ sao?
Mà nhóm nho sinh phía sau thì lại không nghe rõ, còn tưởng bách tính xông đến là để giúp mình, ai nấy đều không nhịn được gào khóc hô lên không được qua đây, không được qua đây, trận chiến này để bọn ta đánh cho.
Các ngươi đã đáng thương lắm rồi.
Chỉ trong chốc lát, vô số dân chúng đã vọt tới trước mặt, họ nhắm vào những người đọc sách ở hàng thứ nhất, đánh thẳng ra một quyền.
Bịch! Bịch! Bịch!
Trong phút chốc đánh nhau hỗn loạn, ba bốn vạn bách tính nhao nhao gia nhập vào chiến trường, nhìn thấy người đọc sách thì liền đuổi sát theo mà đánh, quyền cước đấm đá, mặc kệ tuổi đối phương bao lớn, chỉ cần bắt được là đánh.
Mà nhóm người đọc sách thì hoàn toàn trợn to mắt.
“Không phải các người đến giúp đỡ bọn ta hay sao? Sao các ngươi lại đánh ta?”
“Ối, sao các người lại trở nên như vậy? Có phải các ngươi đã bị cái gì mê hoặc hay không?”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, lưng ta sắp gãy luôn rồi.”
Nhóm người đọc sách hoàn toàn trợn to mắt, đám dân chúng này không phải đến đây để giúp bọn họ hay sao? Sao lại cứ dí theo đánh mình mãi?
“Giúp các ngươi? Ta giúp các ngươi lên tây thiên, quân bán nước!”
“Ta bị mê hoặc con mẹ ngươi, ngươi là cái thứ óc chó, cha mẹ ngươi cho ngươi đi học, ai mà ngờ ngươi lại đi học những thứ này? Quân bán nước, thèm bị đánh đây mà.”
“Các ngươi thân là người đọc sách nhưng không góp sức cho nước nhà, trong lúc quốc gia loạn lạc cũng không thèm giúp đỡ mà ngược lại còn làm phiền thêm, các ngươi có còn là người không? Còn luôn mồm mắng Hứa đại nhân là quốc tặc, đám người các ngươi mới là quốc tặc.”
“Các vị huynh đệ, đánh chết đám người này cho ta, đánh chết cũng được, loại người này, cha mẹ bọn chúng cũng sẽ chẳng thèm đến nhặt xác cho bọn chúng.”
“Một bầy lang sói, giang sơn Đại Ngụy ta đang chìm trong nguy nan, các tướng sĩ đang ở bên ngoài chiến đấu quên mình, thế mà các ngươi thì sao? Bảo các ngươi ra ngoài khiêu khích địch quốc thì làm không được, bảo các ngươi viết ít thứ thì các ngươi lại tự chửi người của mình? Làm cho quốc gia càng thêm khó khăn?”
“Các ngươi sẽ chết không được yên thân.”
Khí thế của dân chúng hùng hổ, bọn họ liên tục gầm thét, ba bốn người bắt lấy một người đọc sách rồi đánh, đánh cực kỳ hung tợn.
“Chư vị bách tính, các người bị lừa rồi, các người đã bị lừa rồi, đây chính là mưu kế của Hứa Thanh Tiêu đó, đây chính là mưu kế của Hứa Thanh Tiêu đó.”
Có đại nho nhìn thấy cảnh này thì bị dọa đến nổi sắc mặt trắng bệch.
Thân thể bọn họ phát run, muốn giải thích nhiều điều với dân chúng hy vọng dân chúng có thể lý trí một chút.
Đồng thời bọn họ cũng cực kỳ uất ức, cực kỳ khó chịu, còn tưởng rằng đám dân chúng này đến để giúp mình như thật sự không ngờ, họ lại đến để đánh mình.
Đây đúng thật là... gặp quỷ mà.
Con mẹ nó đúng là đang gặp quỷ mà.
“Mưu kế con mẹ ngươi, ngươi chính là cái đồ sống mãi không chết, già mà không chết, loại người mà Hứa đại nhân nói chính là loại như ngươi vậy, không phải người già xấu đi mà là người xấu già đi.”
“Các vị huynh đệ, chúng ta cũng đánh chết đám đại nho này luôn đi, đánh chết bà ông ta, cả ngày chẳng có chuyện gì làm chỉ biết đi gây rắc rối cho Hứa đại nhân, chuyện cần thì không giúp được gì, chỉ biết chèn ép hiền tài!”
“Đánh! Đánh dữ vào cho ta!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất