Chương 747: Trấn Áp Văn Cung! Người Đọc Sách Luống Cuống, Trần Chính Nho, Lòng Muốn Giết Nho! (4)
Trong phút chốc, đề nghị này đã nhận được sự đồng thuận của đám người.
Sau một khắc, có người đọc sách đứng dậy lớn tiếng nổi giận mắng:
“Trời giáng tai họa cho giang sơn Đại Ngụy, quốc tặc Hứa Thanh Tiêu, giết hàng quân làm cho trời cũng phẫn nộ, chết không có gì đáng tiếc, mong bệ hạ nghiêm trị Hứa Thanh Tiêu!”
Âm thanh vang dội vang lên, ngay lập tức có thêm năm sáu nho sinh cùng nhau hô to mắng Hứa Thanh Tiêu là quốc tặc.
Nhưng mà vào ngay lúc này, từng tràng tiếng bước chân chợt vang lên, là bóng dáng của Bát Môn Kinh binh.
Từng nhánh quân đội xuất hiện với vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm binh khí trực tiếp bao vây toàn bộ nhóm người đọc sách Văn cung Đại Ngụy lại, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Mà khi Bát Môn Kinh binh xuất hiện, sắc mặt của đa số người đọc sách đều trở nên rất khó coi, chẳng hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.
Nhưng có một bộ phận người đọc sách vốn lại chẳng sợ điều này, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng.
“Các vị!”
“Đừng nên kinh hoảng, có mười vị đại nho ở đây, đám kinh binh này không dám động vào chúng ta đâu, nếu như bọn họ dám đả thương chúng ta vậy thì sẽ là giết hàng lấn nho, thiên địa bất dung.”
Có người mở miêng, vô cùng tự tin nói, cho rằng Bát Môn Kinh binh sẽ không dám ra tay làm tổn thương đến bọn họ.
Đúng là như vậy, sau khi giọng nói kia vang lên thì không ít nho sinh hô to:
“Không sai, bọn họ không dám làm chúng ta bị thương đâu, mười vị đại nho đang ở đây, có đến mấy vạn nho sinh, nếu như bọn họ dám đả thương những người đọc sách chúng ta thì sẽ bị trời phạt.”
“Từ xưa đến nay, nước nào giết hàng lấn nho đều sẽ bị trời phạt, ta đây không tin bọn họ dám khi dễ nho sinh chúng ta.”
“Chuyện này chỉ sợ cũng là do Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh, ha ha ha, Hứa Thanh Tiêu sợ rồi, quốc tặc Hứa Thanh Tiêu sợ rồi, hắn đã sợ những lời nói của chúng ta, sợ bách tính sẽ tỉnh ngộ cho nên mới phái binh trấn áp.”
“Đúng vậy, Hứa Thanh Tiêu sợ rồi, hắn sợ rồi, nếu không vì sao lại phái binh đến đây? Hắn đang sợ chuyện bách tính tỉnh ngộ, chúng ta nhất định phải trấn thủ ở đây, để cho bách tính ở kinh đô, bách tính của Đại Ngụy, cho cả bách tính trong thiên hạ đều biết Hứa Thanh Tiêu chính là tên quốc tặc.”
Không ít thư sinh điên rồi, hoàn toàn điên rồi, thấy kinh binh đến chẳng những không sợ mà ngược lại còn cảm thấy hưng phấn và kích động.
Bọn họ cho rằng thế này là do Hứa Thanh Tiêu sợ rồi, đang chột dạ đó, nếu không vì sao lại phái binh đến đây?
Không chỉ có đám nho sinh này mà mười vị đại nho cũng cho là như thế.
“Chúng ta là người đọc sách, đọc sách vì thương hạ thương sinh không sợ cường quyền, có một trái tim không hề sợ hãi.”
“Các vị, chỗ dựa của chúng ta là bách tính, là bách tính trong thiên hạ.”
“Nghe mệnh lệnh của bản nho, đoàn kết nhất trí, nếu như kinh binh dám động thủ vậy thì ta sẽ liều chết đấu ở nơi này, lão phu không tin Hứa Thanh Tiêu dám giết nho.”
Có đại nho mở miệng rống to.
“Hứa Thanh Tiêu cho dù có ngông cuồng hơn đi chăng nữa thì nếu như hắn dám giết nho, bách tính trong thiên hạ chắn chắn sẽ không bỏ qua cho Hứa Thanh Tiêu hắn.”
“Đúng vậy, chỗ dựa của chúng ta chính là bách tính, là dân ý trong thiên hạ, các vị đừng hoảng hốt.”
Các vị đại nho lần lượt mở miệng.
Giọng của bọn họ vô cùng to, vào thời khắc này, bọn họ cho rằng bách tính sẽ là chỗ dựa cho mình, không sợ cường quyền.
Những lời này khiến cho cảm xúc của đám người đọc sách sôi trào, nhiệt huyết dâng cao.
“Truyền lệnh của Hứa đại nhân, quốc gia đang đến hồi rung chuyển thế mà nho sinh các ngươi lại ở đây tung tin đồn nhảm, có ý đồ muốn tạo nên nội loạn, rất đáng chết.”
“Truyền lệnh của Hứa đại nhân, giam đám nho sinh này vào đại lao, chờ ngày quốc gia ổn định rồi lại thẩm vấn từng người.”
“Ai phản kháng! Giết!”
“Ai ngăn cản! Giết!”
“Ai dám nói lung tung! Giết!”
Giọng của thống lĩnh Kinh binh vang lên, hắn là một gã mặt thẹo, ánh mắt vô cùng hung ác. Hắn đã chướng mắt đám người này từ lâu, trước mắt bên trên đã ra lệnh, hắn chẳng còn e ngại nhiều vậy nữa, ai dám cản trở hắn sẽ chém cho một đao.
Keng keng keng.
Từng thanh đao lớn xuất hiện, ánh sáng lạnh trên mặt đao lấp lóa làm cho không ít người đọc sách ngậm miệng lại. Trước mặt thanh đao lớn, những người đọc sách này vẫn có hơi bối rối.
Nhưng vẫn có không ít người đọc sách vẫn thẳng thắn cương nghị như cũ, bên trong ánh mắt họ không có chút e ngại nào.
“Các vị, quả nhiên ta đoán không sai, Hứa Thanh Tiêu đã luống cuống, Hứa Thanh Tiêu sợ rồi, lòng hắn đã chột dạ, muốn dùng đao kiếm để khiến cho chúng ta ngậm miệng lại!”
“Nhưng chúng ta là ai chứ? Chúng ta là những người đọc sách, có Hạo Nhiên chính khí, đọc sách vì chúng sinh trong thiên hạ, sao chúng ta có thể sợ hãi trước đao kiếm chứ?”
“Sao chúng ta có thể hoảng sợ trước cái chết được chứ?”
“Chỉ cần bách tính đứng về phía chúng ta thì chúng ta sẽ không sợ gì cả.”
Có người đọc sách hô to lên, giọng nói hắn đầy vẻ sục sôi, thậm chí hắn còn đi về phía trước một bước lộ ra vẻ mình không hề sợ.
Sau một khắc, những người đọc sách khác cũng ào ào đứng lên, cùng chung mối thù, bọn họ lôi kéo nhau đứng dậy tạo thành một bức tường người, ánh mắt ai cũng kiên định không đổi.
“Các vị! Chúng ta không phải đang đấu tranh vì bản thân, cũng không phải là đang chiến đấu cho Văn Cung mà là đang chiến đấu vì bách tính, Hứa Thanh Tiêu giết được thể xác chúng ta nhưng chúng ta sẽ diệt tâm hồn của Hứa Thanh Tiêu.”
Giọng nói vô cùng to vang lên, tràn ngập sức cuốn hút.
Trong lúc nhất thời, các loại âm thanh cũng ồn ào vang lên.
“Hứa Thanh Tiêu diệt được thân xác ta nhưng ta sẽ diệt tâm hồn Hứa Thanh Tiêu!”
“Không phải đang chiến đấu vì bản thân mà đang chiến đấu vì bách tính!”
“Vì bách tính mà chiến đấu!”
“Vì bách tính mà chiến đấu!”
Những giọng nói kia cũng liên tục vang lên, truyền khắp cả kinh đô Đại Ngụy. Lúc này, hàng vạn nho sinh ai cũng đang nước mắt tràn mi, bọn họ tự bị bản thân mình làm cho cảm động.
Mười vị đại nho cũng thiếu chút nữa là rơi lệ, giờ khắc này, mấy vạn người đọc sách đều tụ tập lại cùng một chỗ, bọn họ cho rằng mình là ánh sáng, cho rằng mình đang tràn ngập vinh quang.
Thậm chí có người đã chuẩn bị kỹ tâm lý đón nhận cái chết, ánh mắt của bọn họ đều kiên định không thay đổi, niềm tin của bọn họ cũng kiên định không thay đổi.
Bọn họ làm vậy không phải là vì bản thân mình, cũng không phải là gì danh dự gì cả, họ chỉ vì bách tính trong thiên hạ, đứng ở nơi có đạo đức cao hơn. Giờ khắc này, bọn họ như là thánh nhân vậy.
Hơn nữa sức hút này còn làm cho bọn họ không sợ chết, không sợ tất cả.
Thống lĩnh kinh binh dùng ánh mắt lạnh như băng để nhìn tất cả, tay hắn đặt trên chuôi đao, chuẩn bị giết nho.