Chương 752: Bồng Nho Vào Tù, Trận Chiến Thứ Hai Bắt Đầu, Trong Vòng Năm Ngày, Chiếm Được Đường Quốc! (3)
Hứa Thanh Tiêu cũng nghĩ không ra, ít nhất bây giờ vẫn không nghĩ ra được Bồng Nho rốt cuộc muốn làm gì.
Cam tâm tình nguyện đi vào thiên lao?
Sợ hãi quyền thế? Điều này là không thể nào.
Vậy tại sao? Hứa Thanh Tiêu cũng không có thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể đặt chuyện này qua một bên, xử lý chiến sự trước đã.
"Được rồi! Lão phu cùng Trương thượng thư, Vương thượng thư cùng nhau xử lý chuyện nội bộ, Hứa đại nhân, vất vả cho ngài rồi. ”
Trần Chính Nho gật gật đầu, chuyện binh gia, có Binh bộ thượng thư cùng nhiều võ tướng như vậy, nhất là có Hứa Thanh Tiêu tọa trấn, ông cũng không cần lo lắng.
Hiện tại trái lại phải đề phòng nhiều vấn đề mâu thuẫn trong nội bộ, nếu bị địch nhân thừa cơ xâm nhập, đó chính là lật thuyền trong mương.
"Trần đại nhân cũng vất vả rồi."
Hứa Thanh Tiêu bái một bái với Trần Chính Nho, mà người kia lại lắc đầu.
"Hứa đại nhân, chuyện của phiên vương, vẫn phải suy nghĩ nhiều hơn, bọn họ không thể không có động tĩnh gì, đối với bọn họ mà nói, đây là thời điểm ngàn năm có một."
"Lão phu sẽ phái người đi điều tra trước, có bất kỳ kết quả gì sẽ đến tìm ngươi."
Trần Chính Nho rời đi, có điều trước khi đi còn nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu một phen, phải chú ý các phiên vương.
Chuyện của người đọc sách đã bị áp chế xuống, Bồng Nho cũng đã vào thiên lao, nhân tố không ổn định đã bị khống chế, kế tiếp chính là chuyện phiên vương các nơi.
Nếu như không áp chế phiên vương các nơi vậy thì phiền toái lớn rồi.
Trần Chính Nho nói, Hứa Thanh Tiêu trong lòng hiểu rõ.
Hiện giờ nội loạn của Đại Ngụy vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, bởi vì Phiên vương sẽ rục rịch.
Đừng nhìn bọn họ hiện tại không ra mặt, đó là bởi vì bọn họ đều đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội, một cơ hội có thể đi ra gây sự.
Mà cơ hội này, chính là quân đội Đại Ngụy bị kéo lại, hoặc là quân đội Đại Ngụy bị thua trận.
Một khi thời cơ chín muồi, đảm bảo các nơi sẽ nổi dậy khởi nghĩa.
Có điều đối phó với các Phiên vương, Hứa Thanh Tiêu đã chuẩn bị sẵn sách lược rồi.
Đủ để cho phiên vương các nơi chịu thiệt thòi lớn.
Nói lần này, Hứa Thanh Tiêu muốn phiên vương, Văn cung, nước ngoại tộc, bao gồm cả vương triều Đột Tà lẫn vương triều Sơ Nguyên, còn có man di phương bắc phải chịu thiệt thòi lớn.
Một trận thiệt hai vô cùng lớn.
Đương nhiên trước mắt nói điều này có hơi sớm, việc bây giờ phải làm chính là theo dõi trận chiến thứ hai.
Sau khi Trần Chính Nho rời đi.
Binh bộ thượng thư Chu Nghiêm đi tới, ông mang theo ít tin tức tới trình báo.
"Hứa đại nhân, Bắc Dương hầu, Quảng Dương hầu, Lâm Dương hầu, đã tiến hành lần xung kích đầu tiên."
"A Mộc Tháp, Đột Lương cũng không phái binh xuất chinh mà cố thủ quốc môn, chiến cuộc gấp rút, không thể đạt được kết quả tốt."
Chu Nghiêm đi tới, mang đến không phải tin tốt, mà là tin xấu.
Hành binh đánh giặc, chú ý chính là liền mạch, nếu một hơi không chiếm được ưu thế, như vậy cực kỳ dễ dàng bị địch ngăn tay cản chân.
Giờ khắc này, đám người An Quốc công nhao nhao vây quanh, đi tới chung quanh sa bàn, bắt đầu nghiên cứu địa thế, trong đầu mô phỏng chiến trường.
"Vốn dĩ địa hình núi A Mộc Tháp hiểm trở, quốc đô của bọn họ, lại được thành lập ở nơi hiểm trở, hơn nữa lão phu biết, quốc môn A Mộc Tháp rất cao, dễ thủ khó công, Bắc Dương hầu không thể đạt được chiến quả tốt, cũng là chuyện dễ hiểu."
An Quốc công chỉ vào quốc môn A Mộc Tháp ở giữa sa bàn nói như thế.
"Không chỉ như thế, A Mộc Tháp liền kề với Đột Lương, phía sau bọn họ liên tiếp có bốn năm nước bộ lạc, đất đai bằng phẳng, cực dễ để vận chuyển binh khí lương thảo, nếu trong vòng năm ngày không công hạ được thành."
"Thì phải đánh lâu dài rồi."
Giọng nói Lư quốc công vang lên, ông ta nói ra ưu thế của hai nước.
Đây đối với Đại Ngụy mà nói, quả thật là một phiền toái.
Công thành chiến là đơn giản nhất, phá cửa thành, mọi chuyện sẽ dễ nói.
Nhưng công thành chiến cũng là phiền toái nhất, thủ thành, vốn dĩ sẽ giữ ưu thế cực lớn, ngươi dùng mạng hy sinh có thể, nhưng người ta không liều mạng với ngươi đâu.
Người ta canh giữ ở giữa quốc môn.
Trước tiên tiêu hao tinh nhuệ của ngươi, nếu ngươi lui, bọn họ đổi người thủ.
Nếu ngươi thật sự mở được quốc môn, vậy cũng không sợ, chiến sĩ bên trong đã mài đao chờ ngươi.
Nhất là Hứa Thanh Tiêu sát hàng, tâm tính mọi người đã hoàn toàn bình ổn.
Dù sao đầu hàng cũng là chết, không đầu hàng cũng là chết.
Không bằng liều mạng với ngươi.
Nhìn sa bàn, Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.
Một lát sau, Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói.
"Truyền quân lệnh! Đốt thiên chỉ, để Bắc Dương hầu Minh Kim thu binh, điều chỉnh trạng thái, hôm sau xung phong. ”
Hứa Thanh Tiêu truyền đạt quân lệnh.
Minh Kim thu binh.
(Đây là một loại phương thức dùng âm thanh như đánh chuông, gõ thanh la… để ra lệnh/báo hiệu quân đội ngừng đánh rút quân về doanh trại)
Lời này vừa nói, mọi người không nói gì, Minh Kim thu binh không phải là một chuyện tốt, ít nhất đối với trận chiến thứ hai mà nói, đây là một khởi đầu không tốt.
Đệ nhị quân cách Đại Ngụy quá xa.
Thông tin quan trọng, nhất định phải đốt thiên chỉ truyền đạt tin tức.
Thiên chỉ được chế tạo cực kỳ phức tạp, Hoàng cung Đại Ngụy cũng không có nhiều lắm, đệ nhất quân mang theo một trăm bức, đệ nhị quân mang theo ba trăm bức, đệ tam quân cũng là ba trăm bức.
Nếu không phải là thông tin rất quan trọng, nói chung vẫn sẽ để cho người đưa tin đi báo.
Không bao lâu sau, Binh bộ thượng thư Chu Nghiêm viết xong thiên chỉ rồi đem đốt.
Mà cách đó hàng chục ngàn dặm.
Kỳ Lân quân đang chém giết, đột nhiên nghe được tiếng Minh Kim.
"Rút lui! Rút lui! Rút lui! ”
"Minh Kim thu binh! Minh Kim thu binh! ”
"Quay lại! Tất cả quay về! ”
Theo các loại tiếng hô to vang lên, các tướng sĩ nhao nhao tháo chạy về phía doanh địa.
Trên cửa thành A Mộc Tháp, các loại mưa tên vẫn bắn ra, đối với quân đội A Mộc Tháp mà nói, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội đánh rắn dập đầu này.
Có điều đợi ba mươi vạn đại quân đều đã rút lui hết, quân nhân A Mộc Tháp tộc lúc này mới buông cung tiễn trong tay xuống, phát ra tiếng cười vô cùng chói tai.
"Ha ha ha ha! Đây chính là quân đội đường đường thượng quốc phía trên? Thật lố bịch!”
“Cả đám chạy nhanh hơn thỏ, còn Kỳ Lân quân? Thật đáng xấu hổ.”
"Ta còn tưởng rằng bọn họ dũng mãnh như thế nào? Cũng chỉ là như vậy.”
"Thật sự là buồn cười, quả thật là nực cười."
“Kỳ Lân quân? Binh lính Đại Ngụy bất tài như vậy sao?”
Bọn họ đứng ở cửa thành lớn tiếng cười nói, giọng nói xuyên thấu mười dặm, truyền tới tai Kỳ Lân quân.
Trong khoảng thời gian ngắn, Kỳ Lân quân các loại nghẹn khuất khó chịu.
Bọn họ nghẹn khuất khó chịu, không phải bởi vì nhục mạ, mà là đám tiểu nhân này đắc chí.
Trận chiến công thành, vốn dĩ chính là người công thành bất lợi, nếu như chính diện chạy nước rút, bọn họ làm sao sợ?
Ỷ vào ưu thế thủ thành của mình, cho rằng là mình anh dũng? Thật ra chỉ là một đàn rùa rụt đầu mà thôi.
Nhưng tức thì tức, lần đầu tiên xung phong, quả thật không có chiếm được bất kỳ ưu thế gì, ngược lại tử thương không ít.