Người Chơi Hung Mãnh

Chương 751: Bồng Nho Vào Tù, Trận Chiến Thứ Hai Bắt Đầu, Trong Vòng Năm Ngày, Chiếm Được Đường Quốc! (2)

Chương 751: Bồng Nho Vào Tù, Trận Chiến Thứ Hai Bắt Đầu, Trong Vòng Năm Ngày, Chiếm Được Đường Quốc! (2)

Chỉ là câu công đạo tự tại nhân tâm, không hiểu sao lại làm cho người ta buồn bực.
“Trần đại nhân, lão phu theo ngươi đi thiên lao được chứ?"
Bồng Nho lên tiếng, ông ta hỏi Trần Chính Nho.
Mà người kia sắc mặt lạnh lùng, trầm mặc một hồi, ông không biết Bồng Nho lại định bày mưu tính kế gì, nhưng có thể chắc chắn, Bồng Nho tuyệt đối không có khả năng cam tâm tình nguyện đi vào thiên lao.
Loại tồn tại này, muốn ông ta vào thiên lao, còn khó hơn chuyện giết ông ta.
Cho nên ông ta tất nhiên là có tâm tư và mục đích khác.
Chỉ là Trần Chính Nho không thể hiểu được ông ta còn có mục đích gì nữa.
"Chỉ cần Bồng Nho phối hợp, mọi chuyện cũng dễ nói rồi."
Có điều Trần Chính Nho vẫn làm việc theo pháp luật, Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh giam cầm thiên lao, cũng không nói thẳng muốn giết Bồng Nho, hơn nữa thật sự muốn giết một vị thiên địa Đại Nho, ông ta cũng không dám, có ảnh hưởng quá lớn.
Một vị Đại Nho, ông ta dám giết, thiên địa Đại Nho, ông ta có phần hơi không dám.
Cho nên mặc kệ đối phương muốn chơi chiêu gì, chỉ có thể tùy cơ ứng phó.
"Bồng Nho, ta đi theo ông."
"Các ngươi khinh người quá đáng, Bồng Nho, ta theo ông."
"Đi, ta cũng đi theo Bồng Nho."
Chúng Đại Nho nhao nhao mở miệng, muốn đi theo Bồng Nho vào trong thiên lao.
Trương Ninh là người đầu tiên hưởng ứng, thể hiện lòng trung thành.
“Không cần đâu, lão phu và Trương Ninh đi là được rồi, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ bịt miệng chúng ta, các ngươi không cần đi."
"Văn cung Đại Ngụy phải trông cậy cho các ngươi rồi."
Bồng Nho chậm rãi mở miệng, ông ta không cần những người khác đi theo, chỉ cần một mình Trương Ninh là được.
Theo lời Bồng Nho vang lên, chúng Đại Nho cũng không nói gì nữa, trong ánh mắt bọn họ tràn đầy hận ý, nhìn Trần Chính Nho.
Thiên địa Đại Nho của Văn cung Đại Ngụy, cũng coi như là lãnh tụ còn sống, bị bắt vào trong thiên lao.
Có điều gì đáng xấu hổ hơn thế không?
Bồng Nho đứng dậy, ông ta chống nạng, thân thể gầy yếu, như ngọn nến tàn trước gió, làm cho người ta không hiểu sao có chút chua xót.
Có điều phần chua xót này chỉ dành cho những ai thuộc Chu thánh nhất mạch mà thôi.
Trần Chính Nho không thèm để ý.
Nhưng trong lòng ông lại tràn ngập rất nhiều nghi hoặc.
Ông thật sự không rõ, Bồng Nho vì sao chủ động đi thiên lao, là đối mặt với đại thế nên mới cúi đầu sao?
Ông không tin, loại người như Bồng Nho, có thể trở thành thiên địa Đại Nho, sao có thể bởi vì đại thế mà cúi đầu?
Nói một câu khó nghe, mình thật sự muốn giết Bồng Nho, chỉ dựa vào Bát Môn Kinh Binh thì không có khả năng, đao rơi xuống trong nháy mắt, tất nhiên sẽ có rất nhiều lực lượng xuất hiện.
Ngăn chặn mình.
Muốn giết một vị thiên địa Đại Nho, đây chẳng khác nào suy nghĩ viển vông, ít nhất Trần Chính Nh không đủ tư cách.
Nhưng Bồng Nho rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Ông ta lại âm mưu chuyện gì?
Trần Chính Nho tò mò.
Bồng Nho dám thoải mái đi vào thiên lao như thế, tất nhiên đã có tính toán của mình, nhưng trước mắt ông ta còn có tính kế gì có thể chuyển mình được?
Là muốn thông qua người đọc sách trong thiên hạ để phô trương thanh thế cho mình sao?
Điều này rõ ràng là không thể nào, nhốt ông ta vào đại lao, cũng không phải muốn làm cho ông ta chết, người đọc sách trong thiên hạ sẽ căm phẫn, nhưng dù có căm phẫn thế nào, chỉ cần thả Bồng Nho ra là được rồi.
Hơn nữa mục đích chủ yếu của việc bắt giữ Bồng Nho, không phải là vì chèn ép Bồng Nho, mà là làm cho ông ta không thể tạo ra nội loạn.
Chỉ có thế thôi.
Trần Chính Nho muốn giết Nho, giết Trương Ninh, nhưng Bồng Nho xuất hiện, ngăn chặn trận giết chóc này, phối hợp với mình như thế, ngược lại đẩy bản thân mình vào thế xấu.
Chỉ có điều Trần Chính Nho cũng không quan tâm.
Đại Ngụy đã đến nước này, đây là trận chiến giữ nước, đừng nói bị Văn cung Đại Ngụy trục xuất, cho dù là mình không làm Đại Nho, Trần Chính Nho cũng không quan tâm.
"Áp giải phạm nhân vào thiên lao."
Người đã đi theo, Trần Chính Nho vung tay lên, bảo Bát Môn Kinh Binh áp giải Bồng Nho cùng Trương Ninh vào thiên lao.
Lập tức, Bát Môn Kinh Binh trực tiếp áp giải hai người đi vào trong thiên lao, Bồng Nho đi không được nhanh, Bát Môn Kinh Binh cũng không dám nói gì, chỉ cần phối hợp tốt thì bọn họ cũng không muốn giết Nho.
Bên ngoài Văn cung.
Cảm nhận được ánh mắt mọi người, Trần Chính Nho không hề chột dạ chút nào, ngược lại lạnh lùng cảnh cáo.
"Lúc Đại Ngụy chinh chiến, mong chư vị hãy nên yên ổn một chút, ta cũng cảnh cáo người đọc sách thiên hạ, vào thời điểm mấu chốt này không nên tạo ra nội loạn, một khi phát hiện, nghiêm trị không tha."
Trần Chính Nho nói xong những lời này rồi xoay người rời đi.
Mọi thứ đã làm đến mức này rồi, không có gì để nói.
Có điều Trần Chính Nho không có đi thiên lao, cũng không đi hoàng cung, mà là đi tới Lại bộ, soạn một đạo chiêu văn, tuyên cáo thiên hạ.
Đại Ngụy đang gặp phải biến cố trăm năm có một, dân chúng thiên hạ cần cảnh giác với kẻ thù bên ngoài tạo nội loạn, không thể nghe lời đồn, hết thảy sự tình, triều đình Đại Ngụy sẽ dùng thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ.
Phàm là trong thời gian này, bịa đặt sinh sự, tự dưng sinh chuyện, bất luận là có dụng ý gì đều sẽ nghiêm trị không tha, nếu dân chúng nghe nói hoặc phát hiện, có thể báo lên quan phủ địa phương, nếu xác minh là thật, thưởng năm trăm lượng bạc.
Phần cáo thị này nhắm mục tiêu hai yếu tố.
Một là người đọc sách Chu Thánh nhất mạch, một nửa chính là phiên vương các nơi.
Hiện tại dư luận đang rần rần như lửa, mọi người đoàn kết nhất trí, phần cáo thị này, nhất định có thể ngăn chặn tâm tư của phiên vương và một ít người tâm địa khó lường.
Đợi sau khi cáo thị ban bố ra, Trần Chính Nho liền đi tới Văn Hoa điện.
Giao cáo thị cho Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa đại nhân, Bồng Nho chủ động phục pháp, dắt theo Trương Ninh đi vào trong thiên lao."
Trần Chính Nho giao cáo thị cho Hứa Thanh Tiêu xem xét, đồng thời nói một câu.
"Ừm."
“Trần đại nhân, việc này ông cảm thấy thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn thoáng qua cáo thị, không có bất kỳ lời bắt bẻ nào, phương diện nội chính hầu như không cần nghi ngờ Trần Chính Nho, có thể trở thành thừa tướng đương triều, năng lực và tài năng của ông ta chắc không thể nghi ngờ gì.
"Rất khó nói."
"Bồng Nho tuyệt đối không thể cam tâm tình nguyện đồng ý như vậy."
"Chỉ là trong thời gian ngắn, lão phu không nghĩ ra được Bồng Nho đang muốn làm gì."
Trần Chính Nho bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu theo. Bồng Nho cam tâm tình nguyện như vậy, hắn cũng thấy đúng là có vấn đề.
"Khoan để ý đến ông ta."
"Trần đại nhân, tiếp tục áp chế nội loạn Đại Ngụy, đòi hỏi trong vương triều cần phải chỉ có một tiếng nói chung, đó chính là tiếng nói của triều đình."
"Trận chiến này muốn đại thắng, tuyệt đối không thể xảy ra một sai lầm nào."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất