Người Chơi Hung Mãnh

Chương 848: Khóc than

Chương 848: Khóc than


Hắc Sắc Mộc Mã khua khua tay gọi Lý Ngang, hắn từ trên không trung hạ xuống.
-Có chuyện gì vậy?
-Chúng tôi đang bàn về chiến lược kịch bản.
Hắc Sắc Mộc Mã giải thích:
-Không biết cậu có suy nghĩ gì?
Lý Ngang lấy làm đương nhiên nói:
-Đương nhiên là đứng một bên xem.*
*Lý Ngang hiểu nhầm, Hắc Sắc Mộc Mã hỏi:“ 不知道您怎么看?” vừa có nghĩa là gì “Có suy nghĩ gì về việc này?” nhưng Lý Ngang lại hiểu nhầm thành nghĩa “Không biết cậu xem như thế nào?”
Hắc Sắc Mộc Mã:
-Không phải là hỏi góc nhìn của cậu, mà là hỏi cậu có phương pháp giải quyết vấn đề không?
-Giải pháp?
Lý Ngang khẽ cau mày:
-Chuyện này, tôi chỉ có thể nói một chút về vấn đề pháp luật, chắc chắn không thể nói về nó một chuyên nghiệp rồi.
-Có còn hơn không.
Hắc Sắc Mộc Mã nghe xong thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nói với La Tử:
-Ông chủ, việc cấp bách nhất bây giờ là phải lấy thêm tin tức từ người sứ giả này. Cho dù một lát nữa có muốn chúng tôi đóng vai thành luật sư bào chữa trong phiên tòa, hay là cần chúng ta vận dụng kiến thức pháp luật, viết luật pháp cho Minh phủ, đều cần phải hiểu được phong tục của người Minh phủ.
La Tử không trả lời, chỉ dùng ngón tay ra hiệu phía sau để biểu thị rằng hắn biết rồi.
-A, không còn sớm nữa.
Người đàn ông da đen đầu hói liếc nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, cười nói với La Tử:
-Tốt nhất là chúng ta nên đi nhanh lên, chặng đường tiếp theo sẽ không dễ dàng đâu.
Hắn ta dùng gậy gõ vài lần xuống đất, mặt đất dưới chân La Tử lập tức lui về phía sau một cách nhanh chóng, băng qua một quãng đường dài trong tích tắc, khi mở mắt ra thì La Tử đã xuất hiện trước một bức tường.
Bức tường này được làm bằng những tảng đá đen, sừng sững trong mây, kéo dài về phía hai bên trái phải, hùng vĩ và uy nghiêm, chỉ cần nhìn từ xa đã có thể cảm nhận được cảm giác áp bức khổng lồ bởi sự sáng tạo kỳ diệu do Thần minh mang lại.
Giữa bức tường, có một cánh cửa gỗ cao lớn, trên cửa khắc hai hàng ký tự kỳ lạ, hàng chữ bên trên đã bị xước, hàng chữ bên dưới mới hơn. Mặc dù không thể đọc được những dòng chữ ấy, nhưng chúng có thể mang lại cho mọi người cảm giác giác ngộ và hiểu được ý nghĩa của những từ được viết trên cửa.
Chữ viết bị xước ở dòng trên có nội dung: “Xuyên qua ta, vào thành phố của nỗi đau, vào hố sâu của thống khổ vĩnh viễn, hòa vào những con người vạn kiếp bất phục.”
Dòng chữ bên dưới có nội dung “Đại Tây Dương lối vào của linh hồn nhân loại. Chú ý xếp hàng, vào cửa đi bên tay phải”
-Đây chính là cánh cổng địa ngục.
Fury bước tới, khua cây gậy, cánh cửa to lớn kêu lên hai tiếng sau đó mở ra hai bên.
Sau khi cánh cổng được mở ra, thứ hiện ra trước mắt mọi người là một con sông rộng.
Dòng sông Minh Hà, đến rồi.
Trái với những gì trong tưởng tượng, Minh Hà không có vô số đầu lâu trôi trên sông. Cũng không có linh hồn tuyệt vọng chìm trong nước, mà đó chỉ là một dòng sông phẳng lặng không có chút kỳ dị nào.
Dòng sông rộng, sóng lặng, dòng nước hiện lên một màu xám đen, tuy không nhìn rõ sông sâu bao nhiêu nhưng luôn mang đến cho người ta cảm giác “một khi ngã xuống đó thì không bao giờ ngoi lên được”.
-Đây là Minh Hà.
Fury sải bước đi về phía trước, đến bên bờ sông, cúi người, vốc lấy một vốc nước sông, rửa tay.
-Nước của Minh Hà được hình thành bởi nước mắt của những tên tội phạm đang lao động khổ sai trong địa ngục. Nó là một vật chất thần bí cực cao.
Phù Thủy nhướn mày:
-Mau hỏi hắn đang làm gì vậy?
-Ừm
La Tử đứng bên cạnh cẩn thận hỏi:
-Fury tiên sinh, theo những gì tôi nhớ, nước Minh Hà có phải là được hình thành bởi những giọt nước mắt của linh hồn không? Nước này có thể dùng để rửa tay được sao?
-Đương nhiên là có thể.
Fury đứng dậy, vẩy tay, nói một cách tất nhiên:
-Nước Minh Hà do nước mắt hình thành là do con người tự bịa ra mà thôi, ngài tưởng tượng mà xem, cần có bao nhiêu giọt nước mắt mới có thể tạo thành một dòng sông như vậy chứ, cho dù để những linh hồn từ trước đến nay cùng xem kịch khổ tình ngược tâm cũng không thể, huống chi một số linh hồn con người là những kẻ có trái tim sắt đá.
La Tử hỏi:
-Vậy thì nước sông này là...
-Nước từ trên trên gỉ xuống.
Fury bình thản nói:
-Đỉnh núi Thiên Đàng có thể giao với thế giới thực. Năm vị Khủng Long đại quân cách đây 60 triệu năm, một con suối được đục từ trên bầu trời, nước biển được mượn từ Thái Bình Dương trong thế giới thực để bao quanh Minh Phủ tạo thành sông Minh Hà, cung cấp nước sinh hoạt cho tất cả sinh vật sống trong Minh Phủ. Bởi vì sự khác biệt nhỏ giữa các mặt phẳng, nước trong âm phủ thực sự nhẹ hơn nhiều so với dương gian, một số linh hồn không biết được điều đó, một khi rơi vào nó, rất dễ dàng bị chìm xuống phía dưới. Cứ như vậy, trong dòng sông luôn có những tiếng khóc than kinh hoàng phiêu đãng.
-Khóc than.
La Tử lắng tai nghe một hồi, nhưng không nghe thấy bất kỳ tiếng than khóc nào, nói với vẻ nghi ngờ:
-Tại sao không có?
-Đó là bởi vì Minh Hà đã được quản lý.
Fury nhún vai nói:
-Mấy chục năm trước, đây vẫn là một con sông bẩn thỉu, nước sông cực kỳ giàu dinh dưỡng, khắp nơi đều là vong hồn dở sống dở chết trôi nổi nhiều năm, tay chân tàn phế đứt gãy do chiến tranh và rác thải từ các nhà máy vô đạo đức ở thượng nguồn và hạ nguồn thải ra. Tiếng than khóc liên miên không dứt, mùi hôi thối ngập trời khiến người ta ngạt thở, cuối cùng, ngay cả các lãnh chúa ở thượng lưu và hạ lưu của Minh Hà cũng không thể chịu đựng được, họ tạm thời đình chiến. Dẫn hàng chục loài cá ma sống dưới đáy từ vùng tăm tối của Luyện ngục vào Minh Hà, cho chúng ăn rác, chúng có thể tiêu hóa bất kỳ vật chất nào trên thế giới, chất lượng nước của Minh Hà mới từ từ được cải thiện.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất