Chương 873: Ngạo kiều
Phù Thủy gật đầu, do dự một chút, rồi gõ chữ nói: [Vậy thì... cám ơn nhé.]
Miêu Miêu Đầu trong tiềm thức muốn gõ chữ chế nhạo đối phương, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt trở vào, chỉ gửi một câu đầy nhạt nhẽo [Không có gì đâu, tôi off trước đây], liền tắt cuộc trò chuyện với bạn bè.
-Chậc.
Miêu Miêu Đầu nhìn cửa hàng vạn sự tối tăm, chớp chớp mắt, rồi ngửa người ra sau, nằm xuống giữa chiếc ghế vô cùng thoải mái được đặt làm riêng cho mèo, nó đong đưa cái đuôi, rồi tự lẩm bẩm một mình:
-Ngạo kiều cái gì chứ, đúng là đáng ghét nhất mà.
Teng teng teng tèng, teng teng teng tèng ~
Trong khuôn viên trường vang lên tiếng chuông tan học thật trong trẻo và xa xăm, Vương Tùng San đang dắt xe đạp đi bộ trên con đường rợp bóng cây ở bên ngoài trường học, cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu bầu không khí đầy hương hoa, không nén được xúc động nói:
-A! Thật là một mùi hương đầy tự do, tươi mát và ngọt ngào biết bao!
-Câu này của cậu sao nghe hơi giống một câu trích dẫn nổi tiếng?
Lý Ngang cũng đang dắt xe đạp, đi bên cạnh lớp trưởng nhìn cô không chớp mắt, bình tĩnh cảm thán:
-Có điều, hoa này đúng là thơm thật,
Sau khi ngửi thấy thì có một cảm giác vui vẻ, tốt đẹp, toàn thân cũng tràn đầy sức lực,
Hương thơm nồng hơn nhiều so với những bông hoa trồng ở tầng dưới lớp học.
Nghe được những lời của Lý Ngang, Vương Tùng San không khỏi nhăn mặt,
Loại hoa được trồng ở phía dưới tòa nhà mà bọn họ học lúc trước, là hoa thạch nam thường xanh,
Một năm mười một tháng khác thì còn đỡ, nhưng cứ đến tháng tư,
Mùi hương từ những bông hoa thạch nam hình chiếc ô nhỏ màu trắng tinh khiết tỏa ra, thật sự là xộc thẳng lên trời,
Mỗi khi hít vào một hơi, đều có thể cảm nhận được hương thơm bất tận như vạn vật đang sinh sôi nảy nở không ngừng.
Ban đầu, những bạn nhỏ trong lớp tò mò không biết thì chỉ cảm thấy loài hoa này có mùi hôi tanh khó chịu, giống như mùi hải sản.
Được sự phổ cập khoa học của một số bạn học với khuôn mặt mỉm cười nham hiểm (không biết vì sao, trong mỗi trường trung học luôn có một vài bạn học không những thích nghiên cứu những chuyện người lớn, kể chuyện cười mà còn thích phổ cập khoa học),
Mọi người mới hiểu được đây vốn dĩ là ô yêu vương* trong các loài hoa.
*Ô yêu vương: một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ một người thành thạo tất cả các loại nội dung khiêu dâm.
Cho đến hiện nay, trong suy nghĩ của một số cựu học sinh đã tốt nghiệp trường trung học thực nghiệm Ân Thị, thì câu hỏi "Vì sao trong trường học lại trồng hoa thạch nam" vẫn là một bí ẩn lớn chưa được giải đáp của nền văn minh nhân loại.
-Cây thạch nam được trồng vì nó là loài thích đất đai phì nhiêu, ưa ẩm, đồng thời chịu được điều kiện thiếu ánh sáng, chịu được khô hạn, cằn cỗi, sinh trưởng chậm nên dễ cắt tỉa, còn là loại cây thường xanh quanh năm, rất thích hợp làm cây cảnh, phủ xanh đô thị.
Lý Ngang thuận miệng giải thích một chút,
Lớp trưởng mở to mắt nhìn hắn:
-Sao tự nhiên cậu lại bắt đầu phổ cập khoa học vậy.
-Bởi vì trong đầu cậu đang suy nghĩ vì sao trường học lại trồng hoa thạch nam chứ sao.
Lý Ngang liếc nhìn cô một cái:
-Yên tâm, tôi không biết thuật đọc tâm. Chỉ là suy nghĩ của cậu thật sự rất dễ đoán, chỉ cần nhìn là biết trong lòng cậu đang nghĩ gì rồi.
-Hả?!
Lớp trưởng sợ tới mức lui về phía sau nửa bước, nhìn Lý Ngang hơi giống với nhìn một tên biến thái, vẻ mặt cảnh giác nói:
-Vậy cậu đoán xem hiện tại tôi đang suy nghĩ cái gì?
-Với hiểu biết của tôi về cậu thì...
Lý Ngang đẩy mắt kính, tự nhiên trên mắt kính lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
-Đoán chừng cậu đang muốn được tôi chiêu đãi, mời cậu đi ăn một bữa thịnh soạn, hoặc cùng cậu dạo một vòng trung tâm thương mại và đi xem một bộ phim điện ảnh.
Vẻ mặt Vương Tùng San ngơ ra một lúc, hừ lạnh nói:
-Sai rồi, lúc nãy tôi đang nghĩ 'câu tiếp theo của cậu là đoán chừng cậu đang muốn tôi mời cậu đi ăn một bữa thịnh soạn'.
-Dừng lại, cấm vạch trần.
Lý Ngang cắt ngang lời cô, nói:
-Gần đây tôi cảm thấy tinh thần của cậu rất phấn khởi đó.
-Đương nhiên rồi!
Vương Tùng San nhảy chân sáo vài cái, túi vải tam giác màu xanh ở phía sau vỗ bịch bịch vào lưng, cô mặt mày hớn hở nói:
-Có thể xem như tôi đã thoát khỏi chị họ rồi,
Tuy rằng còn rất nhiều bài cần phải ôn tập, nhưng mà, không có bất cứ điều gì ngăn cản được quyết tâm ăn uống vui chơi của tôi!
-Ăn chơi?
Lý Ngang nhếch miệng cười,
-Sắp đến thi giữa kỳ rồi, cậu đã ôn bài xong chưa? Làm hết đề chưa? Lướt kho đề thi đến mức phát ói chưa? Nếu chưa vậy cậu còn dám tự xưng là thí sinh thi đại học hả?
-A a a a!
(╬? д? )
-Tôi không nghe, tôi không nghe!
Lớp trưởng đại nhân lắc đầu lia lịa, chống lại ma âm tẩy não.
Lý Ngang thấy thế, trên mặt cũng không nhịn được mỉm cười thoải mái.
Lâu lắm rồi mới cùng Vương Tùng San đi dọc con đường rợp bóng cây sau giờ học như bây giờ. Không cần phải suy nghĩ việc lừa gạt dối trá giữa những người chơi, cũng không cần phải lo lắng về những vụ án bị chôn giấu hoặc những âm mưu đã bại lộ.
Tất cả những điều này đều phải cảm ơn sự đóng góp xuất sắc của Cục Đặc Sự đối với an ninh công cộng của thành phố, họ đã lắp đặt camera giám sát ở mọi ngóc ngách của thành phố, kết nối với hệ thống giám sát "Thiên Võng",
Cùng với hệ thống an ninh đô thị ban đầu của thành phố cũng đã được tối ưu hóa rất nhiều.
Nếu gặp trường hợp khẩn cấp, thậm chí còn không cần những người vây xem xung quanh gọi điện thoại để phát tín hiệu khẩn cấp,
Hệ thống giám sát trí tuệ nhân tạo Thiên Võng, có thể trực tiếp gửi thông tin đến các nhân viên an ninh gần đó, để các nhân viên an ninh đến hiện trường trong 1-2 phút thậm chí còn trong khoảng thời gian ngắn hơn nữa.