Chương 240: Tôi đi gặp một người
Tiếng gào phẫn nộ của Tô Trân khiến nhà họ Tô vô cùng hả hê.
Vừa rồi Chủ tịch Lâm này còn kiêu ngạo hống hách, vậy mà bây giờ có thể chỉ tay vào mặt bảo anh ta cút.
Đây là truyền kỳ Giang Thành!
Đây là vị thần mà vô số người phải ngước nhìn ngưỡng mộ đấy!
Vậy mà lại bị bọn họ giẫm đạp như vậy.
Nhà họ Tô đã bao giờ nghĩ mình sẽ có giờ phút như thế này chứ?
"Hừ, nếu không phải vì cậu, thì nhà họ Tô chúng tôi đã nhờ vào phương thuốc mà lên tận mây xanh rồi. Cậu không chỉ hủy hoại tiền đồ của nhà họ Tô tôi, mà còn muốn hủy hoại cả nhà họ Tô. Ha ha, nếu đã vậy thì nhà họ Tô tôi cũng không cần khách sáo với cậu nữa. Chủ tịch Lâm, ra khỏi cánh cửa này thì chúng ta chính là kẻ thù! Cậu mau cút đi cho tôi!".
Bà cụ Tô cũng đứng ra, nhìn chằm chằm Lâm Chính, cười khẩy nói.
"Các người... khốn nạn! Khốn nạn!", Mã Hải tức đến nỗi toàn thân run rẩy, chỉ vào đám người nhà họ Tô, nổi giận đùng đùng nói: "Các người cứ chờ đấy, sớm muộn chúng tôi cũng sẽ tính toán rõ ràng món nợ này với các người, sớm muộn thôi!".
"Được, chúng tôi đang chờ đây", Tô Bắc khinh bỉ cười đáp.
Có tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ chống lưng, bọn họ không cần phải sợ gì nữa rồi.
"Bà, cô, mọi người...", Tô Nhu tức đến run rẩy cả người, trừng mắt nhìn bọn họ, không thốt nên lời.
"Mày cũng cút cùng bọn họ đi, nhà họ Tô bọn tao không có loại con cháu bất hiếu như mày!", Tô Bắc cười khẩy nói.
"Lẽ nào không còn gì để thương lượng nữa sao?", Tô Nhu tức giận.
"Đã đến nước này rồi thì còn gì để nói chứ?".
"Các người..."
Tô Nhu tức không thốt nên lời, giậm chân chạy ra khỏi phòng làm việc.
"Tiểu Nhu!", Tô Quảng vội vàng đuổi theo.
"Các người chắc chắn sẽ phải hối hận, chắc chắn!", Mã Hải cũng tức điên cả người.
Lâm Chính thì lắc đầu, bình thản nói: "Mã Hải, chúng ta đi thôi".
"Vâng, Chủ tịch Lâm".
Mã Hải nghiến răng nghiến lợi đi theo Chủ tịch Lâm.
"Chủ tịch Lâm, khoan đã!".
Đúng lúc này, Trương Thanh Hằng bỗng kêu lên.
"Còn chuyện gì sao?".
"Ba ngày!", Trương Thanh Hằng giơ ba ngón tay lên.
"Ba ngày cái gì?".
"Trong vòng ba ngày, tôi sẽ khiến tập đoàn Dương Hoa của cậu phá sản hoàn toàn", Trương Thanh Hằng mỉm cười nói.
"Vậy sao? Muốn khiến tập đoàn Dương Hoa của tôi phá sản, thì đầu tiên phải khiến hai nhà máy của tôi đóng cửa. Nhà máy của tôi đầy đủ giấy tờ, tất cả mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn, chuỗi vốn cũng đầy đủ, anh bảo đóng là có thể đóng sao?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ha ha, chỉ là hai nhà máy tép riu, chúng tôi muốn nó đóng thì nó chắc chắn phải đóng. Chủ tịch Lâm, cậu còn chưa biết Nam Phái mà cậu đối mặt rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến đâu nhỉ? Cứ chống mắt lên mà xem đi!", Trương Thanh Hằng mỉm cười nói.
Lâm Chính im lặng nhìn anh ta, rồi xoay người bỏ đi.
Ra khỏi tập đoàn Thịnh Hoa, Mã Hải vội vàng mở cửa xe, sau đó đích thân lái xe cho Lâm Chính.
"Khốn kiếp, Chủ tịch Lâm, đám người đó đúng là khiến người ta tức chết đi được! Cả tên Trương Thanh Hằng kia nữa, tập đoàn Dương Hoa chúng ta không liên quan gì đến tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ, tại sao bọn họ lại vô duyên vô cớ muốn đối đầu với tập đoàn Dương Hoa chúng ta chứ? Chúng ta và bọn họ không có xung đột lợi ích mà!", Mã Hải tức giận đập mạnh vào vô lăng.
"Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ này là do tôi chọc vào, những hành động của bọn họ hiện giờ, bao gồm cả việc nhà máy bị ép ngừng sản xuất cũng chỉ là một loạt hành động nhằm vào tôi thôi, đừng kêu than nữa. Nếu đối phương đã hành động, thì chúng ta cũng không cần nương tay làm gì cả”.
"Chủ tịch Lâm, tôi lập tức tăng cường việc quản lý nhà máy, kiểm tra lại các công nhân viên, kiểm kê từng lô hàng", Mã Hải vội nói.
Nếu đối phương quả thực muốn xuống tay với nhà máy, vậy thì chỉ có thể hãm hại từ nội bộ, dù sao tất cả mọi thứ ở nhà máy của tập đoàn Dương Hoa đều đạt tiêu chuẩn và hợp pháp, tuyệt đối sẽ không bị đóng cửa một cách vô duyên vô cớ.
Chủ tịch Lâm nghe thấy thế, trầm mặc một lát, bỗng đáp: "Không cần, ông không cần làm gì cả".
"Chủ tịch Lâm, nhưng... Nếu bọn họ thu mua nhà máy của chúng ta rồi lén lút giở trò, sau đó tố cáo, thì cho dù chúng ta trong sạch cũng không thể nói rõ được", Mã Hải cuống lên.
"Nếu Nam Phái đã quyết định ra tay với tập đoàn Dương Hoa, đủ để thấy bọn họ có thái độ khiến chúng ta chết không có chỗ chôn, tôi nên phản kích rồi!".
"Chủ tịch Lâm có cách gì sao?", Mã Hải hỏi.
"Ông thả tôi ở bến xe phía trước kia là được rồi, ông về công ty trước đi, tôi đi gặp một người".
"Ừm... được".
Mã Hải không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đưa Lâm Chính đến bến xe.
Sau khi xuống xe, Lâm Chính liền ra hiệu cho Mã Hải về công ty trước.
Mã Hải vừa đi thì xe buýt số 2 đến. Lâm Chính lên xe, ngồi đến điểm cuối, xuống xe ở ngoại ô phía Bắc.
Anh đi trên con đường vắng người qua lại, cho đến khi đến trước một viện dưỡng lão, giơ tay gõ cửa.
"Xin hỏi anh có chuyện gì sao?".
Cửa mở, một người mặc đồ y tá mỉm cười nói.
"Chào cô, tôi đến làm tình nguyện viên", Lâm Chính cười đáp.
"Thật sao? Xin hỏi anh có giấy chứng minh không? Có làm các thủ tục liên quan không?", y tá hỏi.
"Có!".
Lâm Chính cười đáp, sau đó lấy đồ trong túi ra, nhưng một lúc sau, anh bỗng tỏ vẻ kinh ngạc và bàng hoàng.
"Ơ? Sao lại không thấy nhỉ? Rõ ràng lúc nãy vẫn ở đây mà... Đâu mất rồi?".
Anh tỏ vẻ vô cùng lo lắng, hai tay bới tung lên, lật tìm cái túi mấy lượt.
"Mất đồ sao?", y tá hỏi.
"Hình như là vậy".
Vẻ mặt Lâm Chính bất đắc dĩ, cởi mũ xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai như thiên thần.
Y tá lập tức ngây ra.
Đôi mắt cô ta thất thần, ngơ ngác nhìn khuôn mặt này, hồn vía cũng sắp bay đi đâu mất.
"Này cô, cô không sao chứ?".
Lâm Chính lại đội mũ vào, dè dặt hỏi một câu.
Nhưng cô ta vẫn không có phản ứng.
Anh nhíu mày thầm than.
Thực ra anh rất không muốn dùng mỹ nam kế, nhưng lúc này quả thực không còn cách nào khác, thế là lại gọi thêm ba tiếng.
"À... tôi... tôi không sao", cuối cùng nữ y tá cũng hoàn hồn, vội đáp.
"Thực sự rất xin lỗi, chắc là giấy tờ của tôi bị rơi mất rồi, hay là để tôi về làm lại vậy".
"Ôi, thế thì phiền phức lắm, anh là tình nguyện viên, đến để làm việc, sao có thể để anh công cốc một chuyến chứ? Thế này nhé, anh cứ làm ở chỗ chúng tôi đi, giấy tờ gì đó để mai làm lại bù cũng được", y tá xua tay, tỏ vẻ mất tự nhiên nói.
"Thật sao? Cảm ơn cô quá".
"Anh đi theo tôi, tôi đưa anh đi làm quen với viện dưỡng lão của chúng tôi".
"Được... Ui, bụng tôi hơi đau, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?".
"À... ở phía Nam, tôi đưa anh đi nhé?".
"Không cần đâu, tôi tự đi được rồi".
"Được, nhưng anh đến phía Nam thì đừng chạy đi đâu lung tung nhé, nhất là rừng trúc ở đằng đó, tuyệt đối không được vào, biết chưa?".
"Tại sao?".
"Ở đó có một người rất có máu mặt, người bình thường không được vào", vẻ mặt y tá nghiêm túc, nói.
"Tôi biết rồi".
Lâm Chính mỉm cười rồi rời đi.
Nụ cười này lại khiến cô y tá điên đảo.
Hai mắt cô ta lấp lánh ánh sao, còn Lâm Chính thì đã đi về phía rừng trúc.
Mục đích anh đến đây chính là vì nhân vật có máu mặt này.
Nhưng đúng lúc anh lại gần rừng trúc...
"Cút! Cút hết cho tôi! Ông đây không chữa nữa! Không chữa nữa!".
Giọng nói tức giận vang lên trong rừng, sau đó là tiếng đổ vỡ của đồ vật rơi xuống đất.
Lâm Chính cau mày, nhìn thấy mấy bác sĩ và y tá mặc blouse trắng vội vã đi ra, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ và sợ hãi.
"Thủ trưởng! Ông cứ thế này không được đâu, nếu cứ tiếp tục thế này thì vết thương của ông... sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn...", một giọng nói lo lắng vang lên.
Câu này vừa dứt, giọng nói tức giận kia lại vang lên.
"Ông đây sợ gì chứ? Ông đây tung hoành cả đời, đã giết bao nhiêu người chứ? Có lần nào mà không thập tử nhất sinh? Bom đạn dao kiếm cũng không giết được tôi! Tý độc này có thể giết được tôi sao? Không thể nào... Phụt!".
Ông ta còn chưa nói xong đã phun ra một ngụm máu tươi.
"Thủ trưởng!".
"Mau, mau đi gọi bác sĩ! Nhanh lên!".
"Vâng".
Giọng nói hoảng hốt vang lên, sau đó liền có hai người mặc quân phục chạy ra.
Lâm Chính nghe thấy thế, lập tức lấy túi châm bên hông ra, vội vàng nói với hai người kia: "Tôi là bác sĩ, tình hình thủ trưởng sao rồi?".
"Anh?".